Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 10: Kết luận của cảnh sát

"Kết luận ban đầu là do đột quỵ, có dấu vết bị trượt chân ngã!"

Thạch Thiên Hoàng lại quay qua nghiêm nghị cảnh cáo vợ lão Bính và Lam Khải Lâm.

"Cô bé có vấn đề về thần kinh đấy, cô nên đưa cô bé đến bệnh viện để kiểm tra tâm lý. Còn nữa, chuyện ma quỷ không thể nào có thật, tuyên truyền mê tín dị đoan sẽ bị bắt tạm giam, có thể bị phạt tiền đấy!"

Nói xong anh khép quyển vở ghi chép lời khai và kết luận tử vong của bà Lưu lại, rồi quay qua Hiểu Mi lườm một cái.

"Xong rồi, chúng ta chuẩn bị trở về làm báo cáo!"

Đi ra đến cửa thì thấy người trong thôn vẫn còn tụ tập đông đúc để hóng chuyện, lại nhớ đến lúc vừa đến có nghe qua có người nói người phụ nữ kia gϊếŧ người bèn cảnh cáo.

"Bà Lưu bị ngã, không ai hay biết nên dẫn đến đột quỵ chết!"

"Là tự nhiên chết... Tôi cảnh cáo mọi người, vu khống và bôi nhọ danh dự người khác có thể bị phạt tù!"

Nói xong vừa định rời đi thì trưởng thôn Lý đi theo, hai tay xoa xoa vào nhau dò hỏi.

"Cán bộ, xin cho tôi hỏi một chút!"

Thạch Thiên Hoàng liếc nhìn ông ta, dừng bước chân lại hỏi.

"Có chuyện gì?"

"Tôi muốn hỏi là, nhà của Ngu Đại Hùng có quan hệ thân thích với bà Lưu, giờ bà ấy chết nhà này có phải để lại cho bọn họ không?"

Ngu Đại Hùng nghe trưởng thôn hỏi thì nhướn mày đắc ý, trưởng thôn là theo phe ông, không uổng công ngày thường ông luồn cuối nịnh nọt ông ta, nhà này ông mà tranh được sẽ đáp lễ trưởng thôn hậu hĩnh.

"Trước đó bà Lưu ở với ai?"

Thạch Thiên Hoàng nghe trưởng thôn Lý hỏi thì khinh thường trong lòng, theo những lời khai anh thu thập được thì ở cùng bà Lưu là một cô bé năm tuổi, ngày thường điều là cả nhà lão Bính tiếp tế, vậy mà người vừa mới chết, bọn họ những người họ hàng không biết đã qua bao nhiêu đời lại nhảy vô chiếm nhà, đúng thật là vô liêm sỉ, nhà cho bọn họ rồi con bé kia phải ở đâu đây?

"Ở với một con ngốc, nhưng tôi nói cho cán bộ nghe, con bé đó còn cha còn mẹ, họ không nuôi mà đem bỏ, giờ bà Lưu cũng chết rồi, nên cưỡng ép họ mang con của mình về đi!"

Trưởng thôn đắc ý nói, cảm thấy chuyến này tranh được nhà cho Ngu Đại Hùng, phải vòi ông ta một mớ mới được.

"Nếu con bé không ghi dưới hộ khẩu của bà Lưu thì được, nhưng mà ghi dưới tên bà Lưu thì nhà này về sau sẽ thuộc về cô bé!"

Hiểu Mi chen ngang, tránh cho Thạch Thiên Hoàng nghe từ một phía mà có ấn tượng không tốt về ba mẹ con bé kia. Lúc nãy cô cũng đã dò hỏi rõ ràng, con bé được bà Lưu nhận nuôi từ khi còn nhỏ, nhà chắc chắn phải thuộc về nó. Sau đó cô cuối đầu nói nhỏ với Thạch Thiên Hoàng.

Nghe xong mọi chuyện, Thạch Thiên Hoàng liếc nhìn trưởng thôn, giọng nói cũng trở nên xa cách.

"Trưởng thôn Lý, làm trưởng thôn là phải công bằng, nhà này nếu con bé không được hưởng, thì cũng không đến lượt nhà kia!"

Nói xong thì ngay lập tức rời đi, không muốn nhiều lời thêm nữa.

Cho dù thôn trưởng và Ngu Đại Hùng có không đồng ý với kết quả cảnh sát công bố ra sao thì cũng không thể ngay trước mặt cảnh sát đám chống đối điều gì.

Cùng lúc lão Bính cũng mang cháo lá dứa đến, mọi người thấy ông điều tránh tránh né né, chỉ với ngoại hình bậm trợn của ông cũng khiến rất nhiều người chột dạ mà khϊếp sợ.