Hiểu Mi đi đến gần, câu được câu không nghe hai đứa nhỏ trò chuyện, không nhịn được hỏi.
"Trong nhà còn có người khác nữa sao?"
Lam Mật Nhu ngẩng đầu lên nhìn cô cảnh sát, nhẹ gật đầu.
Lam Khải Lâm ôm siết cô bé vào lòng, ngượng ngùng nhìn nữ cảnh sát trước mặt.
"Em ấy từ nhỏ đã không bình thường, còn thường xuyên thấy ma!"
"Con nói bậy gì đó?"
Vợ lão Bính lúc này cũng đi đến, cắt ngang lời nói của Lam Khải Lâm, chuyện này có thể nói lung tung sao? Người tin thì không sao? Người không tin sẽ nghĩ bọn họ tuyên truyền mê tín dị đoan, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến việc học của Lam Khải Lâm.
"Dạ mẹ!"
Lam Khải Lâm ỉu xìu, ôm lấy Lam Mật Nhu càng chặt hơn.
"Lúc nãy cô bé nói còn có một người trong nhà?"
Hiểu Mi nhìn qua vợ lão Bính hỏi.
"Không có đâu, lúc tôi đến thì thấy con bé ngơ ngác đứng ngay tại cửa bếp, chẳng biết làm gì?"
Hiểu Mi đi quay qua, nhìn thẳng vào gương mặt non nớt có phần gầy gò của Lam Mật Nhu, dịu giọng hỏi.
"Con có thể nói cho cô biết, người kia trông như thế nào không?"
Lam Mật Nhu nghe hiểu lời cô cảnh sát, nhưng phản ứng của mình quá chậm, không biết cô cảnh sát có kiên nhẫn chờ đợi mình nói ra hay không?
Hiểu Mi nhìn Lam Mật Nhu cứ gật gù nhìn mình mà không nói gì? Cô bé còn quá nhỏ, chưa hiểu gì cũng là lẽ phải, lắc lắc đầu, cô vừa định đi thì cậu nhóc đã ngăn cô lại.
"Cô đừng đi, con bé hơi chậm thôi! Đợi một chút nó sẽ nói cho cô nghe!"
"Hả?"
Hiểu Mi còn chưa hiểu chuyện gì, thì giọng nói có phần chập chững non nớt vang lên.
"Người đó là... Là nữ, mặc áo màu xám, gương mặt người đó xanh lắm... Ừm... Xanh như cái kia kìa!"
Nói đến đây, Lam Mật Nhu đưa tay chỉ về một hướng, nhìn về phía đó, Hiểu Mi thấy một miếng vải màu xanh sờn cũ.
"Người đó mặc áo xám đen... Gương mặt méo...ơm... Ư...!"
Vừa nói vừa suy nghĩ, sau lại không biết phải diễn tả gương mặt méo xệch của người kia thế nào? Lam Mật Nhu nghiêng đầu, miệng cũng xếch qua một bên, lưỡi còn lè ra.
"Là vậy đó, trong hai con mắt... Chảy máu..."
Hiểu Mi đứng hình, những lời cô bé nói cô có chút hiểu, cũng rất mờ mịt, nhìn sang cậu nhóc đang ôm cô bé, cô tự hỏi, lời nói lúc này của cậu nhóc là thật sao?
"Hiểu Mi!"
Đúng lúc này, Thạch Thiên Hoàng đi đến, vỗ nhẹ lên vai cô bạn đồng nghiệp, làm cho Hiểu Mi giật nảy mình, cũng nhờ vậy mà thoát ra khỏi hình ảnh tự tưởng tượng theo lời kể của cô bé.
"Ui, anh làm em hết hồn à! Sao rồi? Bà Lưu vì sao mà chết?"