Lam Mật Nhu Bút Ký

Chương 8: Anh trai

Thạch Thiên Hoàng vừa muốn đuổi Lam Khải Lâm ra ngoài như những người khác thì bị Hiểu Mi ngăn lại.

Hiểu Mi nhìn thấy vẻ mặt của cô bé lúc nãy còn ủ rũ, thằng nhóc này vừa xuất hiện thì lập tức tươi tỉnh, vì vậy bèn lên tiếng.

"Để cho cậu nhóc ở lại đi!"

Lam Khải Lâm cảm kích nhìn cô cảnh sát nữ, miệng lí nhí.

"Cảm ơn cô!"

Lam Khải Lâm vươn tay bế cô đi từ tay vợ lão Bính, tay vừa vỗ vào lưng cô vừa thì thầm to nhỏ, tránh làm cho cô hoảng sợ.

Lam Mật Nhu vui vẻ ôm lấy cổ Lam Khải Lâm, ngoài trừ bà ra, thì chỉ có Lam Khải Lâm là người thứ hai mà cô có thể trò từ tốn mà không sợ phải bỏ lỡ bất kỳ điều gì.

"Anh Khải Lâm, anh không học sao? Em nói nhỏ cho anh nghe chuyện này, bà... Bà của em chết rồi! Lúc nãy em còn nhìn thấy bà đứng trong phòng nhìn em, vừa quay lưng đi rửa mặt, thì bà đã chết rồi... Em còn nhìn thấy một người phụ nữ kỳ lạ, gương mặt méo mó, hai mắt còn chảy máu..."

Lam Mật Nhu chậm rãi kể lại những gì cô trải qua từ lúc tỉnh dậy đến giờ, hoàn toàn không chú ý đến sau mỗi từ cô thốt ra càng khiến vẻ mặt Lam Khải Lâm càng thêm nhợt nhạt, đến khi cô nhắc đến người phụ nữ có hai mắt nhỏ máu thì cả người cậu run lên một cái, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ mình đang nói chuyện với hai người cảnh sát.

Thấy mẹ mình điều đang trả lời từng câu hỏi của cảnh sát, Lam Khải Lâm cũng không dám ngắt ngang, chỉ có thể im lặng lắng nghe Lam Mật Nhu kể lại toàn bộ sự việc theo góc nhìn của cô bé, sau đó cậu kiềm nén nổi sợ trong lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô bé.

"Không sao nữa rồi, em đừng sợ, anh nhớ lúc trước bà có dặn, nếu thấy người lạ trong nhà em phải lập tức đi tìm ba mẹ anh mà?"

"Em... Em nhớ! Chỉ là lúc đó em rất sợ, em đã nói rồi, mà chân em chẳng chịu đi!"

Lam Mật Nhu có chút oan ức, cái chân cô quả thật không chịu nghe lời, nếu lúc đó vợ lão Bính không đến, có khi cô phải sợ đến mức ăn luôn bát bùn đất hôi thối kia.

"Em đó..."

Lam Khải Lâm rất muốn bật cười, nhưng cũng hiểu rõ bầu không khí bây giờ như thế nào, chỉ có thể nhẹ véo tai Lam Mật Nhu, khẽ mắng.

"Nhưng anh Khải Lâm ơi! Em đói bụng quá rồi, kẹo cũng đã tan hết, vì sao lão Bính còn chưa mang cháo đến?"

Lam Mật Nhu ngậm viên kẹo đến hết sạch, sau đó mới nhớ đến lúc nãy lão Bính nói sẽ đi nấu cháo cho cô, bây giờ vẫn chưa thấy đến!

Lam Khải Lâm bất đắc dĩ gỡ bỏ vỏ của một viên kẹo nữa, nhét vào miệng cô.

Lam Khải Lâm biết vì sao từ lúc biết nói cô không hề gọi ba mẹ là ba mẹ, những cũng không gọi như những người khác là cô dì chú bác, mà theo một cách đặc biệt nào đó gọi ba cậu là lão Bính, và mẹ cậu là vợ lão Bính.

Nhưng với cậu thì sẽ luôn miệng gọi cậu là anh Khải Lâm, miệng lưỡi đặc biệt ngọt.