Lam Mật Nhu đưa mắt nhìn về phía vài người cảnh sát vừa từ bên ngoài chen lấn đi vào.
Lại nhìn vợ lão Bính lúc nãy còn sợ sệt, bây giờ lại vững vàng ôm cô đi ra.
Cô biết rõ hai vợ chồng lão Bính là ba mẹ ruột của cô, ngày trước vì sinh nở vượt kế hoạch mà bị phạt một số tiền lớn, họ cũng không nề hà mà gom góp hết tất cả tiền tiết kiệm, thậm chí là phải vay mượn khắp nơi nhưng vẫn không chịu nghe lời khuyên của người ngoài từ bỏ cô.
Sau khi cô thôi nôi thì đột ngột ngừng thở, là bà đã cứu sống cô, mang cô về nhà nuôi dưỡng, cũng không biết vì lý do gì mà hai vợ chồng lão Bính lại chấp nhận đưa đứa con mà bọn họ không tiếc hi sinh hết của cải để sinh cho một bà già khọm khẹm sống cô đơn hiu quạnh một mình ở căn nhà lá nhỏ cuối thôn.
Ai cũng nói là bà đã lợi dụng cô để nhận trợ cấp của hai vợ chồng lão Bính, nhưng khi nghe bà và hai vợ chồng lão Bính nói chuyện thì cô mới hiểu được một chút chuyện.
Bà nói số cô vốn dĩ đã chết, nhưng bà không đành lòng nhìn cảnh hai vợ chồng lão Bính tiêu tán của cải, để rồi nuôi không được bao lâu đã không còn, mạng cô bây giờ phải đếm từng ngày, một ngày làm việc ác, sẽ chết không còn chỗ chôn. Giờ cô còn nhỏ, người hành thiện tích phúc thay cô chỉ có thể là ba người nhà ruột thịt của cô, nhưng như vậy bọn họ cũng đồng nghĩa không thể nhận lại đứa con gái là cô, nếu không cô sẽ bị phản phệ, chết ngay lập tức.
Cô điều hiểu hết, chỉ là chức năng cơ thể cô chậm chạp, không thể theo kịp tiết tấu của người khác mà thôi.
Thấy vợ lão Bính không tránh ra như những người khác mà còn ôm theo một cô bé gái đi đến, Thạch Thiên Hoàng cùng người đồng nghiệp nữ tên Hiểu Mi đang mặt cảnh phục nhíu mày, xua xua tay.
"Cô cũng ôm đứa nhỏ đi ra ngoài đi, đừng gây trở ngại cho cảnh sát điều tra!"
Vợ lão Bính cũng không tránh đi, mà vừa đi đến bên cạnh hai người cảnh sát vừa nói.
"Tôi là người phát hiện ra bà Lưu đầu tiên!"
Sau đó vợ lão Bính kể vấn tắt lại mọi chuyện, sau đó còn nói.
"Những gì tôi biết điều đã nói rõ, mong các anh điều tra làm rõ, không thể để tôi mang tiếng oan là gϊếŧ người được, con trai tôi còn đang đi học, mọi người đồn thổi sẽ ảnh hưởng đến việc học của đứa nhỏ!"
Cùng lúc này Lam Khải Lâm đầu đầy mồ hôi chạy đến, thấy mẹ mình đứng cùng hai người cảnh sát thì lo lắng kêu lên.
"Mẹ!"
Sau đó lại quay qua xoa xoa mặt Lam Mật Nhu, cũng tiện thể nhét một viên kẹo ngọt vào miệng cô.
Lam Mật Nhu ngậm được viên kẹo ngọt, từ nãy đến giờ bụng cô đã đói đến rã rời, bây giờ có một viên kẹo vào miệng tuy không no nhưng lại tăng thêm sức lực không ít, vì vậy cũng khẽ gọi, hai tay hướng về phía Lam Khải Lâm, muốn cậu bế.
"Anh Khải Lâm!"