Vợ của Ngu Đại Hùng cùng những người khác đi đến, nếu mọi người điều vì tiếng hét của vợ lão Bính mà lo lắng chạy đến, thì bà ta lại tức giận kêu lên chất vấn.
Cùng lúc lão Bính vẫn còn đang đợi vợ mình đưa cá cho hai bà cháu ngay khúc quanh phía trước cũng chạy lại, thấy vẻ mặt tái mét của vợ mình thì hoang mang hỏi.
"Có chuyện gì vậy mình?"
"Lão Bính ơi! Bà... Bà Lưu, chết rồi! Phải làm sao đây? Con bé Nhu phải làm sao đây?"
Nói xong thì bà cũng quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, miệng há hốc run rẩy lẩm nhẩm những lời dặn dò khi trước của bà Lưu, còn những người khác thấy bà như vậy lại nghĩ bà hoảng sợ đến phát điên rồi.
Vợ của Ngu Đại Hùng thấy không ai chú ý đến vấn đề vợ lão Bính làm ồn đến hàng xóm thì rất tức giận, buông lời độc địa.
"Già rồi thì chết, chết rồi không phải cũng rất tốt sao? Cả ngày giả ma giả quỷ, hù dọa mọi người để kiếm miếng cơm!"
"Tôi thấy bà ganh tị người ta sống tốt hơn mình, ganh đến hồ đồ rồi. Bà đừng quên lần trước là nhờ ai giúp cả nhà bà cúng siêu thoát cho con gái nhỏ của bà!"
"Tôi thấy bà chết mới tốt, nghiệp bà quá nhiều!"
"Đúng vậy, người ta giúp nhà bọn họ từ giữa trưa đến tối muộn mới được về nhà, vậy mà một chén cơm cũng không nỡ bỏ ra mời người ta ăn!"
"Còn không phải sao? Vừa tham lam lại còn ích kỷ, đúng là đồ vô ơn!"
"Chuyện đó thì nhằm gì? Tôi nghe thằng nhóc Ngu Đại Kiệt nói, bà ta vì tiếc một miếng cơm mà dìm em gái nó xuống bùn cho chết! Đúng là độc ác mà!"
Cả thôn lục tục kéo đến, lúc này đã đứng đầy ngoài phái ngoài cửa trước, khi nghe vợ Ngu Đại Hùng nói thì người một câu ta một lời vừa mỉa mai vừa mắng chửi, đến mức bà ta không ngốc đầu lên được, chỉ có thể: "Các người, các người!" Hai câu rồi chạy mất.
Lam Mật Nhu nghe mọi người nói đến ồn ào, nhưng lời nói của vợ lão Bính cô vẫn hiểu rõ, ý bà ta là bà của cô đã chết rồi.
Cô bàng hoàng, nếu bà chết rồi, về sau ai sẽ nấu cháo lá dứa cho cô ăn? Nếu không có cháo lá dứa ăn, cô sẽ thấy một vài người không nên thấy, bà nói như vậy sẽ rất nguy hiểm cho số mệnh và tuổi thọ của cô.
"Bé Nhu, bà Lưu bị sao thế này?"
Lam Mật Nhu nghe kêu tên thì ngẩng đầu nhìn về phía người kêu, thấy bộ dạng nghiêm trọng của lão Bính như chú cảnh sát thì sợ sệt, cho dù ông ta rất tốt với cô, nhưng trong những người rất tốt với cô thì cô sợ ông ta nhất.
Cả người ông ta đen sì, không mập nhưng từng thớ cơ bắp nổi lên cuồn cuộn trông rất đáng sợ, nghe ông ta hỏi thì cô nhíu mày nhỏ, cô có thể nói với ông ta là lúc nãy cô còn nhìn thấy bà trong phòng ngủ nhỏ của cô không? Bà chết rồi liệu có phải là cái người đáng sợ lúc nãy trong nhà bếp làm gì bà không?