"Cháo... Cháo lá dứa đây! Ăn thôi!"
Âm thanh thiều thào như gần như xa, trầm thấp và vang vang như ở chốn xa xăm nào vọng về khiến cho
Lam Mật Nhu kinh hoàng đến muốn hét lên, nhưng do phản ứng có phần trì độn của cơ thể mà cô không thể làm được như suy nghĩ.
"Bé Nhu ơi! Con đang ở đâu rồi? Ra đây dì cho con cá này... Lúc sáng sớm lão Bính đi ra suối, bắt được một con cá nên bảo dì mang đến cho..."
Vợ lão Bính giọng nói từ phía cửa trước nhẹ nhàng vọng vào làm cho Lam Mật Nhu có chút bất ngờ, cũng kịp phản ứng lại quay đầu nhìn ra phía cửa, sau đó lại liếc về vị trí cũ thì không thấy người kia đâu nữa, bên chân cô lúc này đang có một cái chén mẻ đầy bùn đất lăn lóc.
Vợ lão Bính đi gần tới, miệng cũng nói không ngừng cho đến khi bà theo ánh mắt Lam Mật Nhu nhìn về phía bếp, thấy bà Lưu đang ngã sõng soài dưới nền đất lạnh lẽo.
Lam Mật Nhu còn chưa nghe dứt hết câu nói của vợ lão Bính thì đã nhìn thấy vợ lão Bính xông thẳng về phía cô, nhanh chóng chạy vào bếp.
Cô muốn nhắc nhở bà ta là trong bếp có một người khác rất đáng sợ, lúc này không biết đã đi chưa? Chỉ là lời nói của cô vẫn chậm hơn hai chân của bà ta.
"Khoan..."
"Á... Á... Á!"
Một chuỗi tiếng hét to lấn át cả tiếng khoan của Lam Mật Nhu, bà ta hét quá lớn, Lam Mật Nhu rất sợ bà ta sau khi hét xong có thể phải uống vài ba thang thuốc vì khan tiếng, thuốc đó rất đắng, cô không muốn vợ lão Bính phải uống thứ thuốc đắng như vậy, vì bà ta rất tốt với cô.
Rồi cô lại nghĩ, không biết bà ta hét cái gì? Lúc này người kia cũng đã không thấy đâu nữa, có gì đáng sợ đâu chứ?
Sau đó Lam Mật Nhu mới chậm chạp đưa tay vỗ vỗ lên ngực mình, trong lòng vẫn không thôi nghĩ ngợi.
Người nên sợ là cô mới đúng, thật là khó hiểu.
Sau khi hét xong, vợ lão Bính quay đầu nhìn Lam Mật Nhu, vẻ mặt nhợt nhạt đến khó tin.
"Con đi gọi lão Bính đến đây! Trên đường đi có gặp việc gì cũng không được nhìn, không được trả lời, biết không?"
Lam Mật Nhu đưa một bàn tay lạnh lẽo vì lạnh của mình vuốt vuốt tóc, vừa định quay đầu đi đã nghe vợ lão Bính kêu lên.
"Thôi! Thôi! Để dì bế con đi, con còn nhỏ vậy, đi một mình dì không yên tâm được!"
Nói rồi vợ lão Bính đi đến bế xốc Lam Mật Nhu lên nách, đi tới cửa trước thì thấy phía bên ngoài có vài người hàng xóm bởi vì tiếng hét của bà đã tụ tập đi đến.
"Vợ lão Bính, có chuyện gì mà cô hét lên lớn như vậy? Thằng nhóc Ngu Đại Kiệt của tôi đang ngủ cũng phải giật mình vì cô, làm như có người chết không bằng?"