Nhưng cô quả thật không hiểu rõ, ai ai cũng nói cô chậm tiêu ngu ngốc, thì làm sao có thể giúp đỡ gì được cho anh Lam Khải Lâm chứ?
Lấy cái ráo dừa được để cạnh lu nước, Lam Mật Nhu múc ra một ít nước bắt đầu rửa mặt, bà đã dặn rất kỹ rồi, dù nước có lạnh đến đâu, buổi sáng sau khi thức dậy cô bắt buộc phải rửa mặt đầu tiên sau khi xuống giường, nếu không cô sẽ thấy những thứ không nên thấy.
Đổ một ít nước ra tay, cảm giác lạnh cóng khiến Lam Mật Nhu rùn mình ớn lạnh, nhanh chóng rửa mặt qua loa, vừa quay đầu nhìn vào trong nhà, nhìn đến chỗ lúc nãy bà đang đứng.
Lam Mật Nhu lại không thấy bà đâu nữa, cô dùng cái đầu có phần chậm quá mức của mình nghĩ nghĩ, rồi sau đó mới ngộ ra một điều, chắc là bà đi nấu cháo lá dứa cho cô rồi.
Nghĩ đến mùi vị cháo trắng lá dứa thơm phức, Lam Mật Nhu không khỏi nước nước miếng ừng ực, cô rất thích mỗi sáng sẽ được ăn một bát cháo trắng lá dứa, bà nói đây cũng là món không thể thiếu sau khi rửa mặt.
Lam Mật Nhu không biết lý do vì sao? Nhưng cô vẫn nhớ rõ ngày mà cô bị đám con trai kia ném đá là do cô thấy nước lạnh, lười rửa mặt. Có thể vì như vậy nên cô mới xui xẻo, nếu nghe lời bà rất có thể sẽ không bị đánh.
Vừa bước vào nhà bếp, Lam Mật Nhu ngớ người ra, im lặng đứng bất động một lúc lâu mà không biết phải làm sao?
Lam Mật Nhu đứng như trời trồng ngay bếp, vẻ mặt càng ngày càng đờ đẫn, cả người điều trở nên ngơ ngơ ngác ngác, không biết phải xử lý tình huống trước mặt như thế nào?
Lần trước bà đã dặn cô, nếu trong nhà phát hiện ra một người không phải là bà, cũng không phải là hai vợ chồng lão Bính hay anh Lam Khải Lâm thì ngay lập tức đi đến nhà hai vợ chồng lão Bính, nói với bọn họ là bà mất rồi.
Lam Mật Nhu không hiểu mất có nghĩa là gì? Nhìn người đang trong bếp gương mặt méo mó xanh xao cùng với hai mắt đang rỉ máu đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cảm thấy rất sợ hãi, cô muốn nghe theo lời bà đi tìm hai vợ chồng lão Bính, nhưng chân cô không nghe lời, bước không nổi.
Nhìn xuống hai chân đã tê cứng, Lam Mật Nhu lẩm bẩm.
"Đi... Đi mau! Đi... Đến nhà... Lão... Lão Bính!"
Miệng là nói như thế, nhưng chân vẫn không chịu bước, vừa ngẩn đầu nhìn lên, Lam Mật Nhu sợ hãi đến cứng người, gương mặt méo mó kia lúc này đã ở sát bên cạnh cô, trên tay người đó bưng một bát nước vừa sệt vừa đen đưa đến trước mặt cô, miệng người đó thiều thào.