“Mi Mi, tốt nhất cậu đừng chạy nữa.”
“Bởi vì tôi đang cố gắng kiềm chế bản thân không đuổi theo cậu đây.”
Nghe xong, con mèo đen nhỏ cố nén lại ý định đảo mắt khinh bỉ: Đồ sói biếи ŧɦái.
“Có mỗi chó mới thích đuổi mèo chạy vòng vòng. Anh là chó chắc?”
Bị Mi Mi gọi là chó hết lần này đến lần khác, Fanger khẽ cười, để lộ răng nanh sắc nhọn, nhưng gã không phủ nhận.
Chìa khóa đã nằm trên người Fanger, Mi Mi xem như đã vô tình hoàn thành nhiệm vụ. Ý thức được không nên nán lại lâu hơn, cậu nhanh chóng quay người, không thèm để ý đến gã sói phía sau, vội vã chạy đi.
Chạy đến một nơi khá xa Fanger, Mi Mi vẫn chưa nguôi giận. Cậu cắn răng, cơ thể nhỏ bé nhưng lại nghiến răng thề thốt.
Chờ mình mạnh lên, nhất định phải đập cho con sói đáng ghét đó một trận ra trò!
Mi Mi quay về ổ nhỏ mà Sinna đã chuẩn bị cho mình, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Đến khi Sinna và Lilith hoàn tất nhiệm vụ trở về, ánh bình minh đã phủ lên toàn bộ tòa lâu đài. Tòa thành vốn chết chóc, u ám nay lại dịu dàng đón nhận vài tia sáng đẹp đẽ, khiến những con người đang hoảng sợ và lo lắng thắp lên hy vọng mới.
Con mèo nhỏ ngáp một cái, lắng nghe cuộc trò chuyện của Sinna và Lilith về chuyện tối qua: “Chẳng hiểu mấy con người đó làm sao mà lẻn được vào đây, nhưng qua một đêm, chắc cũng chẳng còn mấy ai sống sót.”
Nghe vậy, Mi Mi vểnh tai, có chút bực bội: “Lũ người vào đây ngày càng kém cỏi.”
“Chắc tối qua các người phải vất vả lắm nhỉ, quét dọn đám yếu ớt đó.”
Nữ quỷ đêm xinh đẹp lắc đầu: “Chuyện này đâu có liên quan gì đến bọn tôi. Ban đầu còn gϊếŧ được vài kẻ xâm nhập, nhưng sau đó Fanger xuất hiện. Không biết anh ta bị gì, tâm trạng có vẻ tệ, rồi phát điên lên, điên cuồng truy lùng kẻ xâm nhập.”
“Những kẻ không biết trốn, hoặc không có vật phẩm bảo mệnh, đều bị Fanger gϊếŧ sạch.”
Ở một góc khác, Sinna đang vuốt lông cho mèo nhỏ Mi Mi, suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật ra số người chết có lẽ không nhiều. Vì đa phần người chơi bị Fanger tìm thấy, vừa nhìn thấy anh ta toàn thân đầy máu là đã tự động thoát game luôn rồi.”
Cái quái gì thế này!
Mi Mi nghiến răng, tỏ ra khó chịu: Cái gã người sói đó thì có gì đáng sợ? Đám người này thậm chí còn không có dũng khí mà đối đầu nữa.
Không lẽ thật sự có nhiều người bị g rồi sao? Nếu cứ thế này, làm sao vượt qua được phó bản chứ?
Nghĩ đến đây, Mi Mi bắt đầu mất bình tĩnh. Cậu kéo ra bảng dữ liệu người chơi mà bất kỳ NPC nào cũng có thể xem được, chỉ thấy số lượng người chơi trong phó bản này đã giảm mạnh, từ 1289 người hôm qua chỉ còn lại 732 người.
Nhìn thấy con số mới nhất, con mèo nhỏ như ngồi trên đống lửa, bắt đầu lo lắng đi qua đi lại trên sàn.
Đám nhân loại này đúng là vô dụng mà, meo!
Suy nghĩ một hồi, ria mép của Mi Mi giật giật, cuối cùng chạy ra khỏi phòng, quyết định tiếp tục lén bám theo mấy kẻ ngốc nghếch đó.
Không được, xem ra vẫn phải nhờ đến mình thôi.
…
Ban ngày trong lâu đài cổ không còn vẻ âm u, quỷ dị như trước. Dưới ánh bình minh, những hồn ma và nữ quỷ đêm hoành hành suốt đêm qua dường như đã chìm vào yên lặng, ngay cả người sói khát máu đáng sợ cũng tạm thời không xuất hiện.
Sau một đêm kinh hoàng, những người chơi sống sót đón ánh sáng ban mai, cố gắng trấn tĩnh lại tinh thần, đồng thời tranh thủ lúc quái vật chưa hoạt động để bắt đầu nhiệm vụ tìm kiếm ban ngày. Họ chia nhau lục soát khắp tầng một, cố gắng tìm các manh mối và vật phẩm hữu ích.
Qua quá trình tìm kiếm, người chơi đã thu được một số manh mối quan trọng về ba báu vật lớn ở tầng một. Tuy nhiên, dù đã tìm kiếm rất lâu, họ vẫn không thể xác định được vị trí cụ thể của những báu vật này.
[Nước mắt của nàng tiên cá có thể mang lại ánh sáng vĩnh cửu, dẫn lối cho người đến đúng con đường.]
[Thuốc hồi sinh được đặt ở nơi giữa ranh giới sự sống và cái chết.]
[Thánh giá được thần linh ban phước sẽ bảo vệ mọi tín đồ thành kính. Thần linh ở trên cao, nhưng tín đồ luôn phải cúi đầu.]