NPC Mèo Nhỏ Làm Đủ Chuyện Xấu

Chương 14

Mi Mi đang âm thầm quan sát với tư cách là một NPC quản lý các vật phẩm, đương nhiên biết rõ vị trí của những báu vật này.

Không lâu sau, đám người chơi đang căng thẳng tìm kiếm trong lâu đài lại nhìn thấy bóng dáng đen tuyền đặc trưng của con mèo nhỏ. Đó là bóng dáng khiến họ không bao giờ quên được.

Lúc này, con mèo đen thần bí bất chợt xuất hiện trước mặt mọi người. Mi Mi không ngừng đi qua đi lại trước một bức tường đá trông hết sức bình thường, thậm chí còn bắt đầu dùng miếng đệm thịt màu hồng trên chân để điên cuồng cào vào các khe hở trên tường, trông vô cùng bứt rứt.

Đã đi qua đi lại suốt mười phút, Mi Mi thực sự sắp phát điên. Cậu không ngừng dùng tay đập vào bức tường đá phía sau, vừa đập vừa phát ra những tiếng meo meo đầy khó chịu với đám người phía trước, chỉ thiếu nước mở miệng nói: Một viên ngọc bích to đùng như thế kẹt ở đây, các người không thấy à!

Kết quả, rất nhiều người vội vàng lướt qua trước mặt Mi Mi, thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn.

Thật ra, cũng không thể trách họ. Tối qua, Mi Mi dùng quá nhiều sức để đẩy viên ngọc bích vào khe tường, khiến nó bị kẹt quá sâu. Viên ngọc bích của nàng tiên cá giờ đây chẳng hề tỏa ra chút ánh sáng nào, dù Mi Mi có cố gắng cạy cả buổi, bức tường cứng cáp này vẫn không hề nhúc nhích. Xem ra, chỉ có cách đập vỡ bức tường thì mới lấy được bảo thạch.

Nhìn móng vuốt đau nhói vì cạy tường, Mi Mi âm thầm hối hận: Sớm biết thế này thì tối qua đã nhẹ tay hơn rồi, meo.

Chỗ này không được, thì mình phải tìm cách khác thôi!

Con mèo nhỏ xoa xoa miếng đệm thịt đang nhức mỏi, chợt nhớ đến lọ thuốc phép màu đang treo trên váy của Sinna.

A, có cách rồi, meo!

Đôi mắt sáng rực, Mi Mi lập tức chạy về phòng của Sinna. Sau khi được phép, cậu tha chiếc váy cũ của Sinna, trên đó treo một lọ thuốc, rồi lao ra sảnh tầng một với tốc độ nhanh nhất. Mi Mi bắt đầu điên cuồng chạy nhảy trước mặt đám người chơi, cố gắng thu hút sự chú ý của họ.

Kết quả là, chạy suốt nửa ngày, con mèo nhỏ chạy đến mức thở không ra hơi, lọ thuốc đằng sau suýt đổ hết, nhưng đám người chơi không những không chú ý đến cậu mà còn bỏ chạy ngày càng xa.

Nhìn thấy chiếc váy của nữ quỷ Sinna, họ lập tức nhớ lại cảnh bị quỷ bóp cổ đêm qua, và nhanh chóng lùi thật xa khỏi Mi Mi.

Tha chiếc váy nặng trịch, mồ hôi đầm đìa, Mi Mi nhìn đám người chẳng những không phát hiện ra vật phẩm cậu mang đến mà còn chạy ngày càng xa mình, suýt nữa thì không thở nổi: Đám người này sao không hiểu gì vậy chứ!

Mi Mi sốt ruột đến mức muốn hét lên ba tiếng: Báu vật ở đây! Ở đây nè!

Nhưng vài giây sau, cố gắng bình tĩnh lại, Mi Mi vẫn nhịn xuống.

Dù cậu rất muốn thả nước để giúp đám người này vượt qua phó bản, nhưng thân là NPC, cậu không thể quá lộ liễu. Nếu trực tiếp đưa manh mối cho người chơi, cậu cũng sẽ phải chịu hình phạt từ vực sâu.

Đến lúc đó, có lẽ sẽ bị xóa sổ ngay lập tức, đừng nói gì đến việc được chơi phó bản khác.

Nghĩ đến điều này, con mèo nhỏ thở dài một tiếng. Cuối cùng, ôm chút hy vọng mong manh, Mi Mi nhảy lên chiếc đèn chùm pha lê cũ kỹ trên trần sảnh, cố gắng để mọi người nhìn thấy cây thánh giá treo trên đó.

Bắt mình phải tung chiêu cuối rồi đây!

“Meo, meo~”

Mau lại đây nào, mọi người! Trên này có cây thánh giá thánh khiết có thể đánh bại gã người sói đáng ghét đó! Nếu các người không lấy, tôi tự dùng luôn đấy!

Đứng trên đèn chùm, Mi Mi đung đưa qua lại, vừa kêu meo meo liên tục đến mức khàn cả giọng, nhưng đám người chơi bên dưới cứ đi qua đi lại, hoàn toàn thờ ơ, chẳng ai chú ý.

Thậm chí, có người nhìn thấy Mi Mi lăn lộn đáng yêu trên đèn chùm, sợ quá lùi lại mười bước, còn đau lòng nói:

“Con mèo xấu xa này, lại muốn hại người!”

“May mà mình tránh kịp, đồ trên người không bị nó cướp mất ~ Ha ha.”

Nghe thấy lời hắn ta nói, Mi Mi tức đến mức suýt nữa chửi tục: “Meo %^*&*#, %¥* Meo!!”