NPC Mèo Nhỏ Làm Đủ Chuyện Xấu

Chương 12

Mi Mi hiện đã biến thành hình dạng con người, quả thật đã bảo vệ thành công bụng mèo mềm mại của mình. Nhưng cậu lại không hề nhận ra rằng, trong lúc này, chiếc cổ trắng nõn, yếu ớt ấy đã trở thành mục tiêu của con sói lớn đầy dã tâm kia.

Nhận thấy nói lý với Fanger không có tác dụng, Mi Mi bắt đầu giãy giụa, cố gắng tìm cơ hội thoát ra.

Người đàn ông tóc đỏ mặc một bộ đồ bó sát đơn giản, để lộ cơ bụng rắn chắc, rõ ràng. Lúc này, Mi Mi bị gã ôm chặt, ngồi vững vàng trên phần cơ bắp cứng như đá ấy. Trong lúc giãy giụa, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn và nóng bỏng kỳ lạ ở ngay sát đùi mình.

Đôi mắt vàng ánh lên vẻ hoang dã của sói, nhìn chằm chằm vào Mi Mi, như thể gã đã bước vào trạng thái săn mồi.

Cả sự cứng rắn từ cơ bắp phía dưới, lẫn ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông đều khiến Mi Mi lúc này chỉ muốn chạy trốn.

Bị ánh mắt của Fanger khóa chặt, cậu cảm thấy bản thân giống như con mồi đã nằm gọn trong túi đối phương, và cậu ghét cái cảm giác này.

Trong lúc nghiến răng giãy giụa, Mi Mi nhận ra rằng mình càng động đậy, lực ôm của Fanger càng mạnh.

Cậu cố gắng giãy giụa một hồi, đến khi bắt đầu cân nhắc có nên biến lại thành mèo hay không, thì cảm giác cứng ngắc dưới mông ngày càng khó chịu hơn.

Cái gì mà cứng thế này?

Cảm thấy vô cùng khó chịu, Mi Mi nhíu mày, đưa tay ra, bắt đầu điên cuồng đập vào đầu của gã sói. Tiếng “bốp bốp” vang lên giòn giã, nhưng cậu vẫn không ngừng tay.

Thiếu niên tóc đen xinh đẹp lên tiếng đầy bất mãn:

“Đã bảo anh đừng luyện ra mớ cơ bắp thế này rồi!”

“Ngồi lên thật sự rất khó chịu, anh có biết không?”

Là người canh giữ nguy hiểm nhất ở tầng một, gã sói đỏ tóc đầy cơ bắp, dù bị thiếu niên giận dữ đập mạnh lên đầu hơn chục lần, lại không hề giận dữ. Ngược lại, gã vẫn mỉm cười nhìn Mi Mi, còn nhanh chóng đồng ý với yêu cầu nghe có vẻ vô lý của cậu:

“Được thôi. Nếu cậu thích ngồi trên người tôi, thì tôi sẽ nghe theo cậu.”

Vậy mà, cảm xúc của thiếu niên tóc đen vẫn chẳng khá hơn chút nào. Đôi mắt xanh sáng rực của cậu hung hăng trừng gã:

“Tôi không thích chút nào! Mau thả tôi xuống!”

“Anh đúng là một con chó giữ cửa, không chịu lo canh giữ tầng một, lại còn cản trở tôi làm nhiệm vụ. Đợi tôi về nói với Ryder, xem anh ấy xử lý anh thế nào!”

Khi bị Mi Mi gọi là chó giữ cửa, nét cười trong mắt của Fanger không hề giảm bớt. Nhưng lúc cậu bất ngờ nhắc đến Ryder, ánh mắt gã đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Giây tiếp theo, người đàn ông bất ngờ cúi đầu xuống, tháo bỏ rọ mõm, mở miệng ra, rồi dùng răng nanh sắc bén của mình cắn nhẹ lên cổ Mi Mi.

Mi Mi hoàn toàn không kịp phản ứng, cả người run lên, bật thốt một tiếng kêu đầy kinh ngạc:

“…Á!”

Nhiệt nóng từ vết cắn dần tan đi, nhưng chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên đã nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ hằn lên. Mi Mi vốn đã trắng hơn bình thường do quanh năm ở trong tòa lâu đài không ánh sáng, vậy nên dấu răng đỏ tươi ấy càng thêm nổi bật.

Đồ sói chết tiệt này!

Quá hoảng hốt, Mi Mi ngay lập tức biến lại thành một con mèo đen nhỏ, và trong lúc ma lực lưu chuyển, cậu cố hết sức nhảy vọt ra khỏi vòng tay của Fanger. Nhưng ngay lúc đó, chiếc chìa khóa vàng quan trọng vốn treo trên cổ Mi Mi đã rơi xuống người Fanger.

Mi Mi giờ đã thành một con mèo đen nhỏ, chạy rất xa, quay đầu lại nhìn để đảm bảo rằng Fanger không thể đuổi kịp mình. Nhưng khi nhận ra chiếc chìa khóa vàng đã rơi xuống người gã, Mi Mi bỗng do dự. Cậu bắt đầu lo lắng.

Chỉ có chiếc chìa đó mới mở được cánh cửa bị phong ấn trên tầng hai.

Dù hợp lý là phải đánh bại con sói giữ cửa mới lấy được chìa, nhưng đám người chơi ngu ngốc đó liệu có đánh bại nổi Fanger không đây?

Khi Mi Mi còn đang chần chừ, gã đàn ông tóc đỏ điển trai ngẩng đầu nhìn về phía cậu. Đôi mắt vàng mang theo nụ cười, trong đêm tối lại càng thêm nguy hiểm.