Do lúc trước liên tục bị vướng vào những cạm bẫy của Cơ Băng Ngọc, nên pháp tắc của Thiên Đạo khó tránh khỏi việc hy vọng gỡ gạc lại một bàn thua.
[Nơi này là một chiều không gian khác ở trong một thế giới khác, về bản chất thì thế giới này không khác biệt nhiều so với thế giới ban đầu của ngươi.]. Pháp tắc của Thiên Đạo chậm rãi lên tiếng ở trong đầu của Cơ Băng Ngọc, bởi vì nó đang nghĩ cách gỡ gạc lại một bàn nên giọng điệu của nó có vài phần làm bộ làm tịch. [Mà việc ngươi được chọn đến nơi này tất nhiên cũng là cơ duyên của ngươi, ngươi chỉ cần nghe theo ta, làm theo lời ta dặn vào thời điểm quan trọng thì chắc chắn ngươi sẽ được hưởng lợi.]
Pháp tắc của Thiên Đạo tạm dừng vài giây, đủng đỉnh làm dáng, rồi mới thong thả tiếp tục nói.
[Đến lúc đó, cho dù ngươi muốn trở về thế giới hiện thực hay ở lại nơi này thì ngươi hoàn toàn có thể tự mình quyết định.]
Thực tế hoàn toàn không phải như thế.
Cơ Băng Ngọc nắm bắt lấy hình ảnh chợt lóe lên trong đầu, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Cái thứ tự xưng là “Pháp tắc của Thiên Đạo” này vẫn đang giấu giếm cô điều gì đó, đến giờ nó vẫn chưa hề nói hết sự thật với cô.
Giờ đây Cơ Băng Ngọc đã xác nhận được đây không phải là đang ở trong mơ, hơn nữa sự xuất hiện của vật thể lạ ở trước mắt đã quét sạch tinh thần sa sút trước đó trở thành hư không và khiến cho đầu óc của cô nhanh chóng hoạt động trở lại.
Nghĩ đến mấy câu “Hiên Viên đại ca”, “Nhạn tiểu thiếu gia” nghe có vẻ quen tai trước đó, Cơ Băng Ngọc khẽ mỉm cười.
[Cún con ——]
[Ta không phải là cún con!]
[Chậc, tên xấu dễ nuôi mà.]. Cơ Băng Ngọc xua tay không thèm để ý, cô ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, vờ như không thèm để ý mà nghịch mấy sợi tua rua rũ xuống mép giường.
[Sao ta cứ thấy những cái tên “Hiên Viên đại ca”, “Nhạn tiểu thiếu gia” được nhắc tới trước đó nghe rất quen tai nhỉ?] Cơ Băng Ngọc nói với vẻ suy tư, [Thậm chí còn giống như là những cách gọi chỉ chắc trong tiểu thuyết mới có thì phải?]
[Cho nên ta đã xuyên vào trong sách rồi sao ——]
[Không phải là xuyên sách, đây chỉ là ảo giác của ngươi mà thôi.]. Pháp tắc của Thiên Đạo nói với giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng.
Bản thân Cơ Băng Ngọc đã đủ khó đối phó rồi, nếu mọi chuyện đều bị nàng ta nắm rõ thì chẳng phải sau này nó sẽ phải chịu sự kiểm soát của nàng ta hay sao?!
Nghĩ mà xem, nó đường đường là pháp tắc của Thiên Đạo nên sao có thể hèn nhát như thế được chứ!
Pháp tắc của Thiên Đạo nhớ lại những quyển tiểu thuyết mà nó từng đọc được ở trong thời không của Cơ Băng Ngọc, cố gắng bỏ qua cách xưng hô kỳ lạ để kéo câu chuyện về “đúng quỹ đạo”, [Trở lại chuyện chính, tiếp theo, ngươi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ mà ta giao cho ngươi, nếu không……]
[Nhưng mà cún con à ——]
Cuối cùng pháp tắc của Thiên Đạo cũng không nhịn được nữa mà hét lên: [Ta không phải là cún con!]
Nghĩ đi, nó đường đường là một mảnh nhỏ của pháp tắc Thiên Đạo, sự tồn tại của nó đặt ở bất kỳ không gian nào mà chẳng được người ta kính trọng và ngưỡng mộ?! Vậy mà cái con kiến hôi chết tiệt này lại không biết tốt xấu cứ luôn miệng kêu nó là “cún con”!
Pháp tắc của Thiên Đạo vô cùng tủi thân, pháp tắc của Thiên Đạo rất muốn khóc.
[Vậy ta nên gọi ngươi là gì?] Cơ Băng Ngọc mân mê vài sợi tua rua, [Tờ khai nhỏ, sinh mạng nhỏ, cún con? Bé Hệ? Bé Thống?]
Khi pháp tắc của Thiên Đạo tức giận đến tột cùng thì nó tự khắc bình tĩnh trở lại.
Nó đã nhìn thấu hết tất cả rồi, kí chủ này lúc bình thường lúc không, thường xuyên lên cơn điên.
Khi thì chán nản và bốc đồng một cách thái quá, khi thì bình tĩnh đến phát cáu.
Chuyện này giống như việc vào dịp Tết, ai cũng có thể gặp phải những đứa trẻ nghịch ngợm nhà họ hàng làm hỏng mô hình của bạn, sau đó chúng còn khóc ầm lên và nói “Tại cái này được đặt vào tay con”.
Có thể nhịn được sao?
Tất nhiên là không thể rồi!
Để đối phó với những người như thế này thì chỉ có thể dùng chính thủ đoạn của họ để đối phó lại.
Pháp tắc của Thiên Đạo tự cho rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo rồi, nó vô cùng tự tin nhếch khóe miệng không tồn tại lên, mở miệng ra nói ——
[Bé Cơ……] (*)
(*) Bé Cơ: phiên âm là Jī er, nghe giống như JJ.
Gần như cùng thời khắc đó! Một tiếng “Đùng” như tiếng sấm nổ tung ở trong đầu Cơ Băng Ngọc, khiến cô giật mình bật dậy khỏi giường, rồi nhìn vào chậu nước ở mép giường theo phản xạ có điều kiện, sau khi phát hiện mình vẫn hoàn hảo không có chút sứt mẻ gì, cô mới hài lòng nở một nụ cười rồi lại tiếp tục dựa lưng vào giường và khép hờ mắt lại.
Vì thế, trong lúc pháp tắc của Thiên Đạo luống cuống tay chân, vất vả lắm mới dập tắt được ngọn lửa của sấm sét ở trên mảnh vỡ duy nhất có thể chạy thoát khỏi sự giam cầm thì bỗng nghe thấy một giọng nói u uất vang lên ở trong đầu.
[Thế mà còn dám lừa ta nói không phải xuyên sách sao?]
[Vi phạm nhiều từ cấm như vậy, chậc, cún con, nói thật đi, có phải ngươi tới từ Tấn Giang hay không?]
Rốt cuộc trong cái thế giới tiểu thuyết lòe loẹt, giả tạo ở trên internet này, chỉ có chắc Tấn Giang là nổi lên như một đóa hoa độc nhất, xanh một cách thanh tao thoát tục.
Tấn Giang hay gọi tắt là JJWXC, là nơi nhất định không thể xuất hiện JJ (*)!
(*) JJ: là một từ lóng trên mạng xã hội Trung để chỉ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam.
Cơ Băng Ngọc cảm khái nói đây chính là chi tiết quyết định thành hay bại!
Nghe xong toàn bộ quá trình suy luận ở trong đầu của Cơ Băng Ngọc, pháp tắc của Thiên Đạo im lặng một lát.
Vài giây sau, nó "gâu" một tiếng rồi bật khóc.