Chương 5: Băng Ngọc Muội Muội Cùng Mọi Người Có Thể Dùng Biện Pháp Hoà Bình Để Giải Quyết Tranh Chấp Được Không?
Pháp tắc của Thiên Đạo đã thật sự bật khóc.
Nó tuyệt nhiên không nghĩ tới chính mình lại bị Cơ Băng Ngọc chơi một vố đau điếng như vậy, cơn tức giận và uất ức lập tức bùng lên, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa giận dữ, nó thề nhất định phải cho Cơ Băng Ngọc đẹp mặt!
Thế là giây tiếp theo, Cơ Băng Ngọc lập tức phát hiện ra chính mình bỗng dưng bước vào một màn sương trắng xóa, nơi đó có một đứa trẻ tròn trịa trắng trẻo giống như một chiếc bánh bao mềm mại đang phồng má nhìn cô.
Cơ Băng Ngọc khẽ nheo mắt, trong đầu thoáng qua vô vàn suy đoán.
Phải nói rằng khi không buồn ngủ thì tinh thần của Cơ Băng Ngọc vô cùng tỉnh táo và đầu óc của cô cũng xoay chuyển rất nhanh.
Dường như cảm thấy Cơ Băng Ngọc đã cảm nhận được sự tồn tại của mình, cái miệng nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ lập tức trở nên mếu máo, dưới ánh mắt ẩn chứa đầy vẻ cảnh giác của Cơ Băng Ngọc thì giây tiếp theo nó bỗng dưng ngồi phịch xuống đất, khóc đến mức thở không ra hơi, nấc lên từng hồi, trông vô cùng tủi thân và đáng thương.
Vừa khóc, vừa không quên trách móc.
“Hu hu hu hu, Cơ Băng Ngọc, hu hu hu hu, ngươi, ngươi bắt nạt ta!”
Cơ Băng Ngọc:……
Cơ Băng Ngọc:???
Từ khi gặp nhau cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên mà Cơ Băng Ngọc phải im lặng.
“Chờ một chút.” Cơ Băng Ngọc giật giật khóe miệng, “Ngươi đừng vội khóc, trả lời câu hỏi của ta trước đã.”
Tiếng khóc của pháp tắc Thiên Đạo nhỏ dần, nó lén nhìn Cơ Băng Ngọc qua kẽ hở giữa năm ngón tay, trong lòng bất giác dâng lên một tia đắc ý.
Chậc, nó biết ngay là loài người không thể cưỡng lại trước sự tấn công của lũ nhóc đáng yêu mà. Dựa theo kịch bản thì nữ nhân này sẽ lập tức bế nó lên và an ủi nó cho mà xem……
Hừ, cho dù nàng ta có ôm nó để an ủi đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không tha thứ cho sự xúc phạm trước đó của nàng ta đâu! Trừ khi, trừ khi nàng ta lại giúp nó xoa xoa cánh tay bị thương do bị thiên lôi trừng phạt lúc trước thì nó sẽ miễn cưỡng tha thứ cho nàng ta!
Pháp tắc của Thiên Đạo tưởng tượng mọi thứ rất tốt đẹp.
Tuy nhiên hiện thực đã được định sẵn là sẽ không thể nào thuận buồm xuôi gió như vậy.
“Cho nên, Tấn Giang thật sự là bản thể của ngươi ở thế giới này ư.” Cơ Băng Ngọc đứng trước mặt pháp tắc của Thiên Đạo, khoanh hai tay trước ngực, lộ rõ vẻ ghét bỏ khi quan sát đứa bé này từ đầu đến chân, cô trầm tư một lúc, vốn định hỏi nó một vấn đề nghiêm túc nhưng đến khi sắp thốt ra thì cô lại đột ngột đổi giọng.
“Ngươi……” Cơ Băng Ngọc khựng lại một nhịp rồi quyết định nghe theo nội tâm của mình, cô hỏi một cách chân thành, “Nói ra thì, tuổi của cơ thể hiện tại của ngươi chỉ có ba tuổi rưỡi thôi, có đúng không?”
Khoảnh khắc này, pháp tắc của Thiên Đạo thậm chí còn quên cả việc gào khóc, nó mở to hai mắt nhìn chằm chằm nữ nhân lạnh lùng vô tình này, sau khi bắt gặp ánh mắt thuần khiết đầy tò mò của đối phương thì nó cảm thấy trong lòng tràn ngập sự bi thương và lập tức khóc lớn hơn.
Nữ nhân lạnh lùng và vô tình này chính là đối tượng hợp tác tiếp theo của nó ư, pháp tắc của Thiên Đạo thậm chí còn có thể mường tượng ra cảnh tượng bản thân bị đối phương chèn ép đến mức không còn chút sức lực nào để phản kháng rồi!
Đối mặt với tiếng khóc dai dẳng không dứt, Cơ Băng Ngọc trầm ngâm vài giây rồi bắt đầu lặp đi lặp lại các tựa truyện này ở trong não (Thiên Đạo Ba Tuổi Rưỡi Khóc Nhè), (Mít Ướt Bá Đạo Ba Tuổi Rưỡi), (Thiên Đạo Ba Tuổi Rưỡi Bỏ Trốn Rồi).