Bạch Nguyệt Quang Dùng Kèn Xô Na Để Thu Phục Lòng Người

Chương 18: Đây Chính Là Chi Tiết Quyết Định Thành Hay Bại! (2)

Càng nói nó càng cảm thấy tức giận, Cơ Băng Ngọc cứ cảm thấy âm thanh bí ẩn này đang nghẹn ngào như sắp khóc vậy.

Vì phép lịch sự nên cô nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn thốt lên “Đúng vậy, ta có thể, ta thật sự có thể”, mà giữ im lặng trước câu hỏi này, rồi khẽ hắng giọng và tự hỏi ở trong đầu, [Cho nên ta xuyên không rồi sao?]

Âm thanh bí ẩn có vẻ sửng sốt khi bị Cơ Băng Ngọc hỏi đến.

Người này…… Cũng quá bình tĩnh rồi đó!

Nó còn chưa kịp nghĩ xem phải đối phó ra sao với việc ở chung thì đã nghe thấy một tràng câu hỏi dồn dập ở trong đầu của Cơ Băng Ngọc ——

[Cho nên ngươi là ai? Nhà ở nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã kết hôn chưa? Con cái được mấy tuổi rồi? Là nam hay nữ? Mua nhà ở khu vực trường điểm chưa? Con cái học hành thế nào? Có thi đỗ vào trường đại học top đầu không? Chơi được mấy loại nhạc cụ, nói được mấy thứ tiếng và có thể đọc được bao nhiêu nguyên tố trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học?]

Đây hoàn toàn không phải là do Cơ Băng Ngọc cố ý, mà là do cứ mỗi khi cô căng thẳng thì một là cô sẽ không nói gì, hai là cô sẽ nói liên tục không ngừng.

Cuối cùng, Cơ Băng Ngọc dừng lại một chút, nói thật chậm với giọng điệu dò hỏi, [Chính sách năm nay rất tốt, thế nào, có cân nhắc sinh thêm bé thứ hai không?]

[Không xem xét đến…… Không phải! Ngươi đang nói những thứ quái quỷ gì vậy hả!] Cuối cùng âm thanh bí ẩn cũng không còn giữ được vẻ thâm sâu khó lường như lúc ban đầu nữa, ngược lại nó trở nên tức giận đến mức muốn hộc máu, [Ta đường đường là hệ thống do —— pháp tắc của Thiên Đạo hóa thành, sao có thể lưu luyến hồng trần giống như đám người phàm tầm thường nhà các ngươi chứ!]

Khi nói được một nửa, âm thanh bí ẩn có vẻ hơi chột dạ, nó vội vàng chuyển chủ đề câu chuyện, sau đó nó lén nhìn sắc mặt của Cơ Băng Ngọc rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hên quá, hên quá, kí chủ này không không nhạy bén và đáng sợ giống như kí chủ nhà bên.

Ở nơi mà âm thanh bí ẩn —— hay chính là Thiên Đạo không thể chạm tới, một tia sáng nhanh chóng lóe lên trong đôi mắt cụp xuống của Cơ Băng Ngọc, dường như cô hoàn toàn không phát hiện ra hành vi nói lỡ lời lúc nãy của Thiên Đạo, chỉ lo trêu chọc âm thanh ở trong đầu: [Hoá ra ngươi là một con chó độc thân (*) ~]

(*) Chó độc thân: 单身狗 Dānshēn gǒu là tiếng lóng internet đang thịnh hành hiện nay nói về những kẻ độc thân ở Trung Quốc, không có đối tượng yêu đương hoặc không trong trạng thái hôn nhân, dùng cho cả nam và nữ. Có ý hạ mình và tự giễu, mang sắc thái khôi hài.

[Chậc, cún con tới đây nói cho cha ngươi biết nơi này là địa phương nào?]

Lúc này, vẻ mặt của Cơ Băng Ngọc đã không còn ủ rũ như lúc trước, cô không còn cố chấp nhìn chằm chằm như lúc muốn chém Nhạn Nghi Đoan, cũng không còn thái độ chẳng sợ ai và đột nhiên nói ra những điều gây sốc như lúc nãy nữa, nhìn qua thì cô trông giống như là một người bình thường.

Khi khẽ mỉm cười, cô thực sự có vài phần khí chất “Băng cơ ngọc cốt, tuyệt thế thoát tục” như bạch nguyệt quang trong tác phẩm gốc vậy.

Pháp tắc của Thiên Đạo tự xưng là “Hệ thống” này đã hoàn toàn bị vẻ bề ngoài của cô mê hoặc, nó nghĩ rằng thế giới này đã xuất hiện vị đại nhân kia, cho nên những nhân vật có liên quan mật thiết với thế giới này sao có thể là một kẻ ngốc có đầu óc không bình thường…… Được chứ.

Có những suy nghĩ như vậy làm cơ sở nên khi pháp tắc của Thiên Đạo nhìn về phía Cơ Băng Ngọc, nó không khỏi nảy sinh vài phần tự cao tự đại.

Nó sinh ra vốn là pháp tắc của Thiên Đạo, tuy sự sụp đổ ngàn năm trước đã khiến nó vỡ vụn và không thể không tìm kiếm mọi cơ hội để sống, dù đã phiêu bạc hàng nghìn năm nhưng nó vẫn giữ trong mình sự kiêu ngạo của pháp tắc một phương.