Xuyên Nhanh: Hệ Thống Sinh Con Giúp Nàng Dựng Nghiệp Vinh Quang

Chương 8

Dù chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của Cố Giang Ly qua khe cửa, nhưng bấy nhiêu cũng đủ khiến lòng Tiêu Định Uyên chấn động. Hắn sớm đã biết nàng sở hữu dung nhan tuyệt sắc.

Nhưng hôm nay, đôi mày khẽ chau cùng nét sầu bi phảng phất trên khuôn mặt nàng lại mang đến cho hắn một cảm giác chưa từng có.

Cảm giác ấy khiến từ sâu thẳm trong lòng hắn trỗi dậy một ý muốn bảo vệ nàng.

Sự thay đổi hoàn toàn trong tính cách của Cố Giang Ly khiến Tiêu Định Uyên không khỏi kinh ngạc.

Vì chuộc tội cho hài tử đã mất mà tự hành hạ bản thân? Đây tuyệt đối không phải điều mà một Cố Giang Ly của quá khứ có thể làm được.

Chẳng lẽ hai năm bị giam cầm đã khiến nàng thực sự nhận ra lỗi lầm của mình?

“Ngươi vừa mới nói… chuộc tội?”

Cố Giang Ly xuyên qua khe cửa cũng nhìn thấy diện mạo của hoàng đế. Trong ánh mắt nàng thoáng hiện lên một tia kinh hỉ.

Theo hệ thống, nàng đã biết Tiêu Định Uyên năm nay vừa tròn ba mươi. Nay nhìn tận mắt, vị hoàng đế này quả thực rất hợp với gu thẩm mỹ của nàng.

Tiêu Định Uyên là người tự mình chinh chiến mà giành lấy giang sơn, cả người toát ra khí chất uy nghiêm, phách lối. Chỉ một cái cúi đầu hờ hững cũng mang đến một luồng sát khí lạnh lẽo áp bức.

Khó trách bọn thái giám lại run sợ trước hắn đến vậy.

Nhìn hắn, quả thật là một vị thiên tử dễ khiến người khác kinh hãi và chịu cực hình.

Cố Giang Ly thu lại những suy nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu, đáp lời bằng giọng điệu đầy hối lỗi:

“Hoàng thượng, thần thϊếp chưa từng có một khắc nào không hối hận vì những chuyện năm đó. Tất cả đều bởi thần thϊếp quá mức kiêu căng, không nghe khuyên can, mới khiến bệ hạ phải đau lòng mất đi ái tử.

Thần thϊếp không dám mong cầu bệ hạ tha thứ. Chỉ có thể ngày ngày tại Điện Y Lan này cầu phúc cho Hoàng thượng, cũng là để chuộc lại tội lỗi của chính mình.”

Dứt lời, Cố Giang Ly khẽ động, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu gối, như muốn xoa dịu cơn tê mỏi do quỳ lâu.

Tiêu Định Uyên này đúng là lớn lên mỹ mạo, nhưng làm sao lại chẳng biết thương hương tiếc ngọc chút nào?

Chẳng lẽ không biết để nàng quỳ lâu như thế, chân nàng đã tê rần cả rồi?

Tiêu Định Uyên đương nhiên không bỏ sót động tác nhỏ đó của nàng, đôi mày hơi nhíu lại. "Ngươi trước đứng dậy mà nói."

“Tạ Hoàng thượng.”

Cố Giang Ly từ tốn chống tay đứng dậy, thân hình mảnh mai yếu ớt, mỗi động tác đều run rẩy như nhành liễu lay trước gió. Nhìn dáng vẻ nàng tựa như chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ khiến nàng ngã xuống, làm Tiêu Định Uyên suýt nữa không kìm được muốn đỡ nàng.

Ánh mắt hắn lại lướt qua cái chén dơ bẩn trên mặt đất, đáy lòng chợt nhói lên một cơn đau khó hiểu.

Ánh mắt vốn sắc bén như mắt ưng nay lại dịu đi rất nhiều.

Việc giam cầm nàng vốn là để nàng hối lỗi, cũng để nàng không còn kiêu căng, gây hại đến hậu cung phi tần.

Hiện tại, nhìn nàng đã hoàn toàn thu liễm khí thế ngang ngược, Tiêu Định Uyên thầm nghĩ có lẽ nàng đã chịu đủ trừng phạt.

Huống chi, đối mặt với dung nhan tuyệt sắc kia, hắn thật sự không đành lòng hà khắc thêm nữa.

“Thôi, nếu vì chuộc tội mà ngươi khiến thân thể suy kiệt, truyền ra ngoài chẳng phải sẽ làm người ta cho rằng trẫm khắt khe hậu cung? Ngày mai, trẫm sẽ an bài người khác đưa cơm cho ngươi. Ngươi nên ăn thì cứ ăn.”

Cố Giang Ly trong lòng reo hò chiến thắng.

Ngày mai cuối cùng cũng có cơm đàng hoàng để ăn!

Nhưng màn kịch này vẫn chưa thể dừng lại ở đây.

Ánh mắt nàng lại ngập tràn nước, giọng nói nghẹn ngào thốt lên: “Đa tạ bệ hạ đã quan tâm, thần thϊếp cảm tạ ân đức trời cao của bệ hạ. Nhưng… thần thϊếp có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết bệ hạ có thể thương tình mà đáp ứng?”

Vấn đề cơm ăn tạm thời đã giải quyết, nhưng người đưa cơm thì vẫn chưa được đổi. Nếu đã có cơ hội trước mặt, nàng nhất định phải lợi dụng triệt để quyền lực của người đứng đầu hậu cung này.

Tiêu Định Uyên không khỏi ngạc nhiên. “Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm giải trừ lệnh cấm túc?”

Hắn nghĩ rằng đây chắc chắn là điều Cố Giang Ly mong mỏi nhất vào lúc này.

Nhưng hắn đã đoán sai.