Xuyên Nhanh: Hệ Thống Sinh Con Giúp Nàng Dựng Nghiệp Vinh Quang

Chương 7

Tiêu Định Uyên trong lòng cơn phẫn nộ phút chốc bị cuốn sạch không còn dấu vết.

Đáy mắt hắn ánh lên vẻ kinh ngạc, không chút nào che giấu.

Cố Giang Ly ngang ngược, kiêu căng ngày nào đâu rồi?

Cố Giang Ly từng chỉ tay mắng chửi người trước mặt đâu rồi?

Cố Giang Ly từng hễ không vừa ý liền phạt nô tài bên cạnh đâu rồi?

Chẳng lẽ hai năm bị giam cầm đã mài mòn hết góc cạnh của nàng?

Không chỉ Tiêu Định Uyên kinh ngạc, mà ngay cả những nô tài đứng quanh cũng thập phần khϊếp sợ trước sự thay đổi này của Cố Giang Ly. Bọn họ lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc không thể che giấu.

Tiêu Định Uyên ánh mắt sắc bén, dõi thẳng về phía Cố Giang Ly.

“Ngươi vừa rồi… nói gì?”

Hắn lộ ra vẻ không thể tin được.

Qua khe hở giữa hai tay đang bám chặt vào cửa, hắn nhìn thấy bờ vai mảnh mai cùng chiếc cổ thon dài của nàng. Đầu nàng hơi cúi, những lọn tóc lòa xòa rủ xuống che khuất một phần gương mặt. Nhưng dáng vẻ ấy không khiến nàng trông lôi thôi, trái lại, còn tăng thêm vài phần yếu ớt khiến người khác không khỏi mềm lòng.

Không hiểu vì sao, hình ảnh như vậy của Cố Giang Ly lại làm Tiêu Định Uyên không thể nổi giận. Thậm chí, trong lòng hắn còn dâng lên một tia xúc động muốn bảo bọc nàng.

Cố Giang Ly như đoán được sự kinh ngạc trong lòng hắn, liền làm bộ điềm đạm, lặp lại lời nói:

“Thỉnh bệ hạ tha thứ. Là thần thϊếp đã sai. Vì thần thϊếp lỡ tay cầm bát cơm không cẩn thận, đúng lúc bệ hạ đi qua, khiến nhóm công công hoảng hốt làm rơi kiệu. Hết thảy đều là lỗi của thần thϊếp.”

Cố Giang Ly nói một cách chân thành và tha thiết, từng lời từng chữ đều khiến những vị công công kia bất giác nảy sinh chút tự trách trong lòng.

Bọn họ vốn dĩ định đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Cố Giang Ly, nhưng lại không ngờ nàng tự mình gánh vác hết mọi sai lầm, thậm chí còn thay họ nói những lời hay.

Tiêu Định Uyên, tuy nhiên, không chỉ chú ý đến điều này. Hắn nhíu mày thành hình chữ xuyên (川), ánh mắt dừng lại trên chiếc bát đặt trên mặt đất.

“Ăn cơm? Ngươi dùng cái bát này để ăn cơm sao?”

Chiếc bát đó thoạt nhìn chẳng khác nào một cái bồn cho chó ăn.

Cố Giang Ly cúi đầu, ngón tay khẽ vẽ vòng trên gối, biểu hiện rõ ràng sự bất an.

“Hồi bệ hạ, đây là bát cơm của thần thϊếp. Mỗi ngày sau khi dùng bữa, thần thϊếp liền đem bát cơm đưa ra cửa điện để cung nữ đi thu. Ngày mai mới có thể nhận được phần ăn khác.”

“Sớm đã qua giờ dùng bữa, vì sao bây giờ ngươi mới ăn cơm?”

Hắn dùng bữa đã xong gần một canh giờ, vậy mà lúc này Cố Giang Ly mới bắt đầu ăn?

Tiêu Định Uyên chất vấn, ánh mắt sắc bén khiến bả vai Cố Giang Ly run rẩy, tựa như bị hắn làm cho hoảng sợ.

Chỉ nghe nàng nghẹn ngào, giọng nói yếu ớt:

“Bệ hạ, bình thường thần thϊếp đều ăn bữa trưa. Nhưng hôm nay có lẽ cung nữ đưa cơm lâm thời bận việc gì đó, nên cơm được đưa đến muộn hơn thường lệ.

“Đây cũng là lỗi của thần thϊếp. Nếu thần thϊếp có thể ăn nhanh hơn một chút, thì đã sớm trả lại chén đũa, sẽ không đến mức quấy nhiễu thánh giá.”

Giọng nói của Cố Giang Ly đầy vẻ tự trách, hoàn toàn không nghe ra chút oán thán nào.

Thế nhưng Tiêu Định Uyên lại lập tức nhận ra điều bất thường trong lời nàng.

“Chẳng lẽ bình thường ngươi chỉ có một bữa cơm trưa, còn những lúc khác đều không có gì để ăn sao?”

Đúng! Đúng rồi!

Cố Giang Ly trong lòng gật đầu như gà mổ thóc.

Không sai! Quả là người thông minh!

Nàng âm thầm khen ngợi vị hoàng đế này một phen, sau đó khéo léo làm giọng nói của mình trở nên bối rối hơn:

“Bệ hạ, thỉnh ngàn vạn lần đừng trách tội cung nữ đưa cơm. Tất cả những điều này đều là thần thϊếp cam tâm tình nguyện mà thôi.”

“Mấy năm nay, thần thϊếp từng khắc từng giây đều chìm trong sự tự trách vì lỗi lầm đã phạm phải trước kia. Mỗi khi nghĩ đến bệ hạ đã phải chịu thương tổn vì thần thϊếp, thần thϊếp liền đêm không thể ngủ, ăn không thể nuốt.”

“Cho nên, mỗi ngày chỉ dùng một bữa cơm chẳng phải vì bị khắt khe, mà là thần thϊếp tự nguyện, muốn dùng điều đó để chuộc lại lỗi lầm của mình, thưa bệ hạ.”

Dứt lời, Cố Giang Ly bất chợt ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước, đến cuối câu cuối cùng, giọt lệ trong suốt rơi xuống đúng lúc lọt vào tầm mắt của Tiêu Định Uyên. Hắn nhìn rõ ràng từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt nàng.