Cố Giang Ly nhẹ nhàng lắc đầu, động tác ôn nhu tựa cánh hoa rơi. “Thần thϊếp tự biết nghiệp chướng sâu nặng, nào dám mơ tưởng xa vời đến chuyện được bệ hạ ân xá lệnh cấm túc?”
“Ồ?” Sự bất ngờ của nàng khiến Tiêu Định Uyên càng thêm hứng thú. “Vậy ngươi muốn gì?”
Cố Giang Ly cúi người thật thấp, thái độ khiêm nhường hết mức: “Thần thϊếp cả gan, chỉ xin bệ hạ cho phép mượn một vị công công để giúp thần thϊếp một việc nhỏ. Chỉ là nhờ người ấy đưa chén bát của thần thϊếp đến Ngự Thiện Phòng.”
“Bởi lẽ hôm nay, thần thϊếp vô tình nhìn thấy cung nữ Phục Linh tới đưa cơm với cánh tay băng bó. Có lẽ vì bị thương mà mới khiến nàng lỡ mất giờ đưa cơm.
“Thần thϊếp nghĩ, nếu bệ hạ phái một công công thay nàng đưa chén bát về, thì Phục Linh sẽ không phải mệt mỏi kéo lê thân thể bị thương mà đi đi lại lại như vậy.”
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như một nén nhang, Tiêu Định Uyên đã ba lần kinh ngạc.
Người trước mắt này, thực sự là Cố Giang Ly sao?
Nàng hóa ra lại thiện lương đến vậy?
Thậm chí còn có thể nghĩ cho một cung nữ đưa cơm?
Thật là chẳng khác nào trời đất đảo lộn.
Hắn nhìn nàng, cảm nhận rõ ràng sự thay đổi hoàn toàn so với trước kia. Một Cố Giang Ly biết cảm thông, biết nghĩ cho người khác, dịu dàng và thấu đáo.
Những lời nói êm ái và chân thành ấy như từng đợt sóng khẽ gõ vào lòng hắn, vô tình khuấy động những dây đàn đã lâu không rung động.
Không chút do dự, Tiêu Định Uyên lập tức gật đầu đáp ứng: “Nếu đã vậy, Ôn Đức Thanh, ngươi nghe theo an bài của Cố tài nhân, tự mình đi một chuyến.”
Ôn Đức Thanh là người thân cận nhất bên cạnh hoàng đế, nổi tiếng trầm ổn, chín chắn và thấu hiểu tâm ý chủ tử.
Chỉ cần Tiêu Định Uyên thoáng liếc mắt, Ôn Đức Thanh đã hiểu ý ngay.
Giống như hiện tại, hắn khẽ khom lưng đáp lời:
“Dạ, bệ hạ.”
Cố Giang Ly triều Tiêu Định Uyên nở nụ cười cảm kích, sau đó rất mực cung kính cúi người hành lễ với Ôn Đức Thanh.
Theo cấp bậc lễ nghi, nàng vốn không cần hành lễ với một thái giám. Nhưng hiện giờ nàng là người có việc cầu xin, bày tỏ sự tôn trọng cũng là cách khôn ngoan để lưu lại ấn tượng tốt.
Quả nhiên, Ôn Đức Thanh thấy nàng hành lễ, thoáng sững sờ, sau đó lập tức khom lưng đáp lễ lại.
Tiếp đó, hắn cẩn thận nhặt lấy chén đũa bẩn trên mặt đất.
Với địa vị của Ôn Đức Thanh, đã nhiều năm rồi hắn không phải đích thân làm những việc “tầm thường” như thế này.
Nhưng ngay khi cầm chiếc chén lên, một mùi khó chịu đột ngột xộc vào mũi khiến hắn hơi nhíu mày, tuy nhiên rất nhanh đã che giấu cảm xúc.
Sự thay đổi trong sắc mặt của Ôn Đức Thanh không phải vì ghét bỏ sự bẩn thỉu của chiếc chén, mà là bởi vì một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Cơm này… tại sao lại thiu?
Nếu là mùa hè oi bức, có thể giải thích rằng nhiệt độ cao khiến đồ ăn dễ hỏng. Nhưng hiện tại tiết trời đang vào thu, se lạnh, làm sao có thể xuất hiện chuyện cơm thiu chỉ vì đưa cơm trễ được?
Ôn Đức Thanh không khỏi nghĩ đến một khả năng:
Có kẻ nào đó cố tình để thức ăn hỏng rồi mới đưa đến cho Cố tài nhân.
Cố tài nhân vì chuộc tội, ngay cả cơm thiu cũng chịu ăn?
Ý nghĩ này khiến Ôn Đức Thanh không khỏi cảm thấy khó tin, nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán. Hắn không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Bệ hạ, nô tài sẽ lập tức đến Ngự Thiện Phòng, tìm cung nữ Phục Linh hỏi rõ sự tình.”
Tiêu Định Uyên phất tay, ra hiệu cho hắn mau chóng đi làm.
Cố Giang Ly đứng bên, nhân cơ hội nói thêm: “Làm phiền Ôn công công.”
Hành động vừa rồi của nàng lại một lần nữa khơi dậy thiện cảm trong lòng Ôn Đức Thanh.
Việc nàng hướng Ôn Đức Thanh hành lễ là mấu chốt quan trọng nhất.
Ôn Đức Thanh khi đi gặp Phục Linh chắc chắn sẽ không chỉ hỏi han, mà còn đem những gì chứng kiến và suy nghĩ hội báo lại cho hoàng đế.
Vậy nên, việc để lại trong lòng Ôn Đức Thanh ấn tượng về một Cố Giang Ly hiểu chuyện, dịu dàng và lễ độ là cực kỳ cần thiết.
Chỉ cần Ôn Đức Thanh chủ quan cho rằng nàng đã thay đổi, trở nên hiền lương thục đức, hành xử đĩnh đạc, thì dù Phục Linh có nói gì đi nữa, Ôn Đức Thanh cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Bằng cách này, khi Ôn Đức Thanh bẩm báo lại với hoàng đế, lời nói của hắn sẽ vô thức nghiêng về phía nàng.
Còn lại phải xem Ôn Đức Thanh thể hiện ra sao.
Tiễn bước Ôn Đức Thanh, tiếp theo nàng cần tiễn luôn cả Tiêu Định Uyên.
“Đa tạ bệ hạ đã quan tâm, nếu bệ hạ muốn đến gặp Thư quý phi, xin đừng vì thần thϊếp mà chậm trễ.”
Nghe nàng nói vậy, Tiêu Định Uyên lại không khỏi cảm thấy khó chịu.
Thông thường, bất kể hắn đến cửa cung nào, các phi tần bên trong đều tìm mọi cách giữ hắn lại.
Vậy mà Cố Giang Ly, nàng không những không giữ, mà còn chủ động thúc giục hắn rời đi để gặp Thư quý phi.
Thật kỳ lạ.