“Cái đó…” Hạ Mạt Trúc mở miệng giải thích: “Em không nói xấu sau lưng chị, em nói chị quá xinh đẹp, đừng nói khách mời nam, mắt em nhìn còn muốn lác luôn! Thật đấy!”
“Nếu chị không tin có thể trích xuất camera kiểm tra.”
“A, chết rồi, em tắt nốt cái camera cuối cùng rồi.”
“Em rất kính trọng chị, chị đừng hiểu lầm em không thích chị…”
Hạ Mạt Trúc phát hiện mình càng tô càng đen, còn có vẻ đầu óc không bình thường, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Tô Thấm: “Nếu em không muốn có camera, thì tắt đi.”
Cô chỉ nói một câu đó, rồi ngồi xuống bàn trang điểm, mở máy sấy tóc bắt đầu sấy.
Hạ Mạt Trúc không nhịn được hít hà mấy cái, không biết Tô Thấm dùng dầu gội đầu gì mà thơm thế.
Tô Thấm khẽ ho một tiếng, cô mới nhận ra mình đang ngẩn người nhìn người ta, đều bị gương phản chiếu lại hết rồi.
Hai má Hạ Mạt Trúc đỏ bừng, cầm đồ lao vào phòng tắm.
… Nếu hình tượng đã rơi xuống đáy vực không thể cứu vãn, thì từ bỏ luôn cho rồi.
Lúc Hạ Mạt Trúc từ phòng tắm ra, Tô Thấm đã sấy tóc xong, vali hành lý mở ra, đồ đạc bên trong ngay ngắn chỉnh tề.
Hạ Mạt Trúc vừa lau tóc, vừa cảm thán trong lòng: “Woa! Quần áo trong vali này còn vuông vức hơn cả lúc mình gấp chăn màn hồi quân sự.”
Lúc này, Tô Thấm ngẩng đầu nhìn sang, Hạ Mạt Trúc theo bản năng cười với cô, nói: “Vali của chị sắp xếp gọn gàng thật đấy.”
Tô Thấm: “Cảm ơn.”
Hai chữ này đã kết thúc hoàn hảo chủ đề của Hạ Mạt Trúc.
Bầu không khí đến đây, dường như lại ngượng ngập.
Hạ Mạt Trúc yên lặng lau khô tóc, đang định ngồi xuống sấy, nhưng lại bất ngờ chạm mắt Tô Thấm, nghĩ rằng lúc này nên mở miệng nói gì đó.
Không ngờ Tô Thấm lại lên tiếng trước, nói: “Giúp tôi một việc.”
Hạ Mạt Trúc tích cực chạy tới: “Việc gì ạ?”
Tô Thấm: “Dịch giường.”
Hạ Mạt Trúc: “Dịch giường? Dịch giường nào cơ?”
Tô Thấm: “Dịch cái giường này.”
Hạ Mạt Trúc nhìn chiếc giường đơn mình vừa nằm, chăn còn lộn xộn, ngây ra, sao phải dịch giường? Không lẽ muốn dịch ra khỏi phòng?
Có lẽ thấy cô mãi không nhúc nhích, Tô Thấm lại lên tiếng: “Ga giường tôi mang theo rất lớn, có thể ghép hai giường lại ngủ chung.”
???
Hạ Mạt Trúc chọc chọc vào tai mình, không nghe nhầm đấy chứ?
Tô Thấm vừa nói… ngủ chung?
“Ý chị là ghép hai giường lại sao? Chúng ta ngủ chung một giường lớn ấy ạ?” Hạ Mạt Trúc không nhịn được hỏi lại Tô Thấm.
“Em không thích ngủ chung giường với người khác à?” Tô Thấm hỏi ngược lại.
“Không phải.” Hạ Mạt Trúc vội xua tay: “Giường lớn ngủ thoải mái hơn mà, ai mà không thích ngủ cùng giường với người đẹp chứ?”
Cô suýt chút nữa muốn cắn lưỡi mình, sao lại phải nói câu cuối cùng, cái miệng này sao không nghe lời!
Tô Thấm không nói nhiều, đã bắt đầu hành động, dịch giường.
Hạ Mạt Trúc vừa giúp vừa nghĩ, chắc là Tô Thấm không quen ngủ giường nhỏ, mới đề nghị ghép hai giường lại, hoặc là, Tô Thấm cũng giống mình, sợ bóng tối?
Trước đây không có nhiều cơ hội được ở gần Tô Thấm như thế này, về cô ấy, phần lớn đều nghe từ người khác hoặc từ truyền thông, mọi người đều nói Tô Thấm rất lạnh lùng.
Nhưng ở chung thế này, hình như cũng không lạnh lùng lắm, ngược lại, còn có chút đáng yêu.
Hạ Mạt Trúc là người đơn bào, không thể làm hai việc cùng lúc, trong lòng nghĩ về Tô Thấm, hành động cũng rất nhất quán, lén nhìn Tô Thấm cười ngốc.
Có điều, chắc không tính là “lén” nữa, vì nhân vật chính bị nhìn trộm đã phát hiện rồi.