Cô Nàng Mưu Mẹo Tham Gia Show Hẹn Hò

Chương 16

Tô Thấm: “Mặt tôi dính gì à?”

Hạ Mạt Trúc giật mình, lắc đầu nói: “Không có.”

Tô Thấm: “Vậy sao em lại nhìn tôi cười?”

Hạ Mạt Trúc nhìn đôi mắt giống hệt chủ nhiệm khoa của Tô Thấm, nhất thời không nói dối được, nhỏ giọng nói: “Vì… cảm thấy chị đáng yêu?” Giọng điệu không chắc chắn, hệt như một học sinh bị gọi lên bảng trả bài, nhưng không chắc chắn đáp án.

Tô Thấm cau mày, có vẻ không vui, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Hạ Mạt Trúc lại nói: “Còn phải đợi một lúc nữa mới ngủ, hay là em đi bật camera lên nhé.” Nói xong liền chuồn mất.

Tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực, Tô Thấm đôi lúc… vẫn hơi đáng sợ.

Tô Thấm thay toàn bộ ga giường, chăn và gối ở đây bằng đồ của mình mang theo, sạch sẽ gọn gàng, đến một sợi tóc rơi xuống cũng phải nhặt lên vứt đi.

Hạ Mạt Trúc vừa sấy tóc xong, nhìn chiếc giường lớn mới tinh ghép lại rộng hai mét tư, nói: “Bây giờ có lăn trên giường cũng không sợ rơi xuống đất nữa.”

Tô Thấm: “Em thích lăn trên giường à?”

“Hả?” Hạ Mạt Trúc ngẩn ra: “Em… em chỉ đang khen cái giường này to thôi, cái đó là biện pháp tu từ trong văn học, so sánh, à không, phóng đại?”

Một giây, hai giây, ba giây trôi qua, trong phòng im phăng phắc.

Cuối cùng, khi Hạ Mạt Trúc vắt óc suy nghĩ làm thế nào để không khí bớt gượng gạo, Tô Thấm “Ừm” một tiếng.

Hạ Mạt Trúc thở phào nhẹ nhõm, mình đang nói cái quái gì vậy, chắc chắn là ở cùng phòng với ba đứa ngốc kia lâu quá, bị lây rồi.

Ba người bạn cùng phòng bị đổ oan: “…” “???”

Nói mới nhớ, hôm nay cả ngày không xem tin nhắn điện thoại, ba người kia biết cô quay show cùng Tô Thấm, hâm mộ đến mức hận không thể biến thành người tí hon chui vào túi cô đi cùng.

Hạ Mạt Trúc dưỡng da xong, vừa mở phần mềm chat lên, tin nhắn nhóm chat ký túc xá đã hơn 1000 tin, nói gì nhiều thế không biết!

“Cậu nói chuyện với Tô lão sư chưa?”

“Da của "thiên tiên" có phải rất đẹp không!”

“"Thiên tiên" tham gia chương trình này không phải bị bắt cóc đấy chứ?”

“@Trúc Tử, cậu gặp "thiên tiên" xong quên luôn bọn tớ rồi à?!”

“Huhu chương trình các cậu còn thiếu nhân viên không? Tớ không yêu cầu lên hình, chỉ cần cho tớ lẳng lặng đi theo Tô lão sư làm việc vặt là được!”

“…”

Trong 1000 tin nhắn, hàm lượng nhắc đến Tô Thấm cực cao.

Cũng phải, ai bảo vai diễn của Tô Thấm trên màn ảnh lúc thì lạnh lùng, lúc thì hoạt bát, lúc thì thuần khiết, lúc thì quyến rũ, nam nữ đều "ăn" sạch.

Lúc này, trong nhóm vừa nhảy ra một tin nhắn mới.

[Đây là giang sơn trẫm thay ngươi gây dựng: Người đâu người đâu người đâu? Chị Thấm có phải rất lạnh lùng không? Muốn chị ấy lạnh lùng với mình quá!] Biệt danh này là của hoa khôi khoa Biểu diễn hồi mới nhập học, rất xinh đẹp, nhưng cứ thấy người đẹp khác là không dứt ra được.

Hạ Mạt Trúc “lạch cạch lạch cạch” gõ chữ trên điện thoại: “Tớ ở cùng phòng với chị ấy.”

Tin nhắn này gửi đi, trong nhóm đột nhiên im lặng.

Hạ Mạt Trúc gãi đầu, ngủ hết rồi à?

Mấy phút sau.

[Đây là giang sơn trẫm thay ngươi gây dựng: “Chị ấy” mà cậu nói, không phải là Tô Thấm đấy chứ?]

[Cây trúc thứ chín chín tám mươi mốt Tây Thiên: Ừm.]

Câu trả lời khẳng định vừa gửi đi, điện thoại của Hạ Mạt Trúc bắt đầu rung liên hồi, tin nhắn đến liên tiếp, bị dội bom tin nhắn.

“Ghen tị đến mức biến dạng rồi!”

“Cậu bị khai trừ khỏi ký túc xá 309.”

“Tình địch, rút kiếm đi.”