Hạ Mạt Trúc: “…” Hóa ra là mình hiểu nhầm ý rồi, Tô Thấm quan tâm đến vấn đề ai vào tắm trước.
“Không sao, chị đi tắm trước đi.” Hạ Mạt Trúc nói.
Tô Thấm: “Không, công bằng đi.”
Hạ Mạt Trúc: “Hả?”
Tô Thấm: “Oẳn tù tì.”
Hạ Mạt Trúc thấy đối phương vừa nói vừa ra tay, phản xạ có điều kiện liền theo “Oẳn tù tì” ra cái búa.
Tô Thấm ra cái bao, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn đến mức mỗi mạch máu nhỏ đều có thể nhìn thấy rõ.
Hạ Mạt Trúc nhìn nắm đấm giống mèo chiêu tài của mình, để tránh xấu hổ, giơ lên vẫy vẫy về phía Tô Thấm: “Meow meow meow, chị thắng rồi, chị đi tắm trước đi.”
Tô Thấm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặt không cảm xúc, Hạ Mạt Trúc cũng không biết chị ấy đang nghĩ gì, qua mười mấy giây, Tô Thấm chỉ vào một hướng, nói: “Tôi để lại một camera chưa tắt.”
Camera đó không quay được giường và cửa phòng tắm, nhưng có thể quay được các khu vực công cộng khác, vị trí hai người đang đứng, chính là nơi có thể bị camera quay lại.
Không có gì bất ngờ, Hạ Mạt Trúc lại tạo thêm tư liệu.
Hạ Mạt Trúc: “…” Tô Thấm vừa rồi im lặng lâu như vậy, không phải là đang suy nghĩ xem rốt cuộc là mình không phát hiện ra camera đó, hay là cố ý làm nũng trước ống kính, cuối cùng đưa ra kết luận là mình đúng là ngốc nghếch không phát hiện ra, nên mới nhắc nhở đấy chứ!
Tô Thấm cầm đồ đi qua bên cạnh cô, cửa phòng tắm đã đóng lại rồi, cô vẫn còn đang ảo não, sao lại không nghĩ ra, dù sao đây cũng là đang quay show thực tế, vẫn còn hơi sớm để đi ngủ, tiền bối Tô Thấm đã quay rất nhiều chương trình rồi sao có thể tắt hết camera, không để lại chút cảnh quay nào chứ!
Hạ Mạt Trúc đưa tay vò đầu, tóc tĩnh điện dựng đứng như bờm sư tử, nằm vật ra giường, chán chẳng buồn nói.
Đừng nói là chưa hết đêm đầu tiên, Tô Thấm đã nghĩ cô là đồ ngốc rồi!
Lúc này, điện thoại rung lên bần bật.
Là anh trai gọi.
Hạ Mạt Trúc nhảy xuống giường, tắt camera mà Tô Thấm vừa chỉ cho, còn bật chút nhạc lên, mới bắt máy.
—— “Hôm nay quay thế nào? Vui không em?”
Nghe thấy giọng anh trai ruột truyền ra từ ống nghe, Hạ Mạt Trúc ô a mấy tiếng vào điện thoại, ủ rũ nói: “Không vui.”
Lần đầu quay show thực tế, chắc chắn là chưa quen, hơn nữa những người khác đều là tiền bối, em gái anh bị bắt nạt rồi.
—— “Ừm…” Hạ Hà Phong không biết an ủi thế nào, dứt khoát chuyển chủ đề: “Thế còn Tô Thấm? Nghe nói Lục Tư Vũ theo đuổi cô ấy bốn năm cũng đến à?”
Anh trai cún, hóa ra gọi điện là để quan tâm "ánh trăng sáng".
Hạ Mạt Trúc hậm hực nói: “Chị Thấm vẫn tốt!”
Khóe miệng đang trễ xuống của cô đột nhiên cong lên, nở một nụ cười xấu xa: “Các khách mời nam vừa thấy chị ấy mắt ai cũng sáng rực, không chừng quay xong chương trình này, "ánh trăng sáng" của toàn mạng sẽ bị người ta hốt đi đấy!” Cho anh tức chết!
Nhưng vừa dứt lời, Hạ Mạt Trúc cảm thấy trong phòng có một làn gió thổi qua, còn mang theo chút hương thơm ẩm ướt, hơi giống mùi sữa tắm hoa anh đào.
Ngẩng đầu lên, Tô Thấm đang quấn khăn tắm màu trắng, nhìn cô.
Có câu cổ ngữ nói rất hay… Đừng nói xấu sau lưng người khác, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt quả tang.
Hạ Mạt Trúc há hốc miệng, chiếc điện thoại trên tay rơi bộp xuống giường.
—— “Alo?” Trong ống nghe truyền ra giọng nam.
Hạ Mạt Trúc nhanh tay lẹ mắt ấn vào nút đỏ trên màn hình, cúp xong còn nhét điện thoại xuống dưới gối, che giấu chứng cứ phạm tội.