Sau khi bắt máy, Văn Vô Địch chưa kịp mở miệng thì đã bị đối phương mắng xối xả.
“Văn Vô Địch, anh đúng là đồ vô dụng! Nếu anh thực sự có gan tự sát thì hãy chết ở đâu xa đi, đừng gửi tin nhắn làm phiền tôi nữa.” Lư Luyến Giai hét lên qua điện thoại.
Nghe những lời này, Văn Vô Địch nhớ lại buổi tối hôm qua nguyên thân đã gửi tin nhắn cho Lư Luyến Giai trước khi tự tử.
Chỉ là, tin nhắn đã được gửi từ tối hôm qua, nhưng bây giờ Lư Luyến Giai mới gọi lại. Giọng điệu của cô ta vẫn đầy vẻ khinh miệt, rõ ràng không phải vì quan tâm đến nguyên thân, mà là muốn phủi sạch mọi quan hệ.
Giọng Lư Luyến Giai có chút chói tai, mắng liên tục không ngừng, khiến Văn Vô Địch nhức đầu vô cùng.
“Cô nói nhỏ lại một chút…”
Văn Vô Địch định yêu cầu Lư Luyến Giai nói nhỏ lại, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lời.
“Anh không nhìn lại mình là cái gì sao? Anh không thực sự nghĩ rằng tôi thích anh chứ? Anh đúng là một đồ vô dụng, nếu không phải vì anh, tôi đã sớm nổi tiếng rồi!”
Giọng của Lư Luyến Giai càng lúc càng lớn, gần như không ngừng mắng Văn Vô Địch từ đầu đến chân, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả những lời chửi rủa mà Văn Vô Địch từng nghe trong kiếp trước. Nếu là nguyên thân ở đây, có lẽ đã bị mắng đến mức muốn tự tử lần nữa.
Lư Luyến Giai càng mắng càng khó nghe, Văn Vô Địch cũng mất hứng nghe tiếp.
Anh không muốn tranh cãi với Lư Luyến Giai, vì như vậy quá tốn sức, nên anh đã mở loa điện thoại, đưa điện thoại đến trước mặt con chó béo vừa lau xong sàn nhà.
“Sủa vài tiếng đi.” Anh nói.
Lục Cao trừng mắt nhìn anh, rồi xoay người quay mông lại.
Dựa vào cái gì mà Văn Vô Địch bảo hắn kêu là phải kêu, dù biến thành chó, hắn vẫn là một con chó có lòng tự trọng!
Văn Vô Địch thấy nó không hợp tác, dùng ngón tay chọc vào trán nó thúc giục: “Cát Tường, mau sủa.”
“Đã nói tôi không gọi là Cát Tường, cậu là ngốc sao!” Lục Cao rống to.
Giọng nó lớn, Văn Vô Địch lại đưa điện thoại đến gần hơn, khiến Lư Luyến Giai giật mình vì tiếng chó sủa đột ngột.
“Ha ha ha.”
Nghe Lư Luyến Giai bị dọa đến thét lên, Văn Vô Địch cuối cùng cũng thấy hả dạ.
Anh vuốt đầu con chó, khen: “Làm tốt lắm, Cát Tường!”
Lư Luyến Giai nghe thấy anh nói, tức giận đến mức suýt ném điện thoại.
“Văn Vô Địch, anh có bệnh à!” Vừa rồi cô suýt nữa bị tiếng chó sủa làm cho té ngã.
Văn Vô Địch không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục chọc đầu Lục Cao: “Lại sủa thêm hai tiếng đi, tối nay tao cho mày ăn cơm.”
Lục Cao nghe vậy, mắt sáng lên: “Cậu nói đấy, không được đổi ý.” Hắn vốn đã đói bụng, vừa rồi lại lau sàn nhà, giờ bụng đói đến mức lép xẹp, nghe thấy được ăn suýt nữa chảy nước miếng.
Lục Cao lại hướng về phía điện thoại sủa, mỗi lần Lư Luyến Giai vừa định mở miệng mắng, tiếng sủa của Lục Cao lại làm cô ta cứng họng, khiến cô muốn mắng cũng không mắng được, tức đến mức nghẹn một bụng tức giận.
“Văn Vô Địch, anh bảo con chó của anh đừng sủa nữa, nếu nó bị bệnh dại thì gϊếŧ quách đi.” Cô ta giận dữ nói.
“Đừng mà.” Văn Vô Địch cố ý nói chậm rãi: “Giai Giai, chẳng phải cô đã tặng cho tôi con chó này sao? Còn tốn tôi phải bỏ ra năm vạn đồng. Gϊếŧ nó thì tiếc lắm. Chi bằng cô trả lại tiền cho tôi đi, rồi mang con chó này về mà xử lý.”
Nghe Văn Vô Địch đòi tiền, Lục Cao không thể kiềm chế quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Lư Luyến Giai tức đến mức suýt bị Văn Vô Địch làm cho phát điên.
“Văn Vô Địch, trước kia tôi sao không nhận ra anh ghê tởm đến như vậy? Đừng gọi tôi là Giai Giai, chúng ta không có chút quan hệ nào. Từ nay về sau, loại rác rưởi này đừng có dính dáng gì đến tôi nữa.”
Văn Vô Địch không thèm mở miệng, tiếp tục chọc đầu Lục Cao làm nó kêu. Lư Luyến Giai bị chọc tức đến phát điên.
“Đồ ti tiện nuôi chó hoang, anh và con chó của anh đều rất giống nhau, đều không phải thứ tốt lành gì.”
Lời này Lục Cao không hề thích nghe.
“Cô mới là chó hoang, cả nhà cô đều là chó hoang. Xem ba ba cắn chết người!” Sao có thể nói hắn giống loại điên khùng Văn Vô Địch này, quá xúc phạm chó.
Lư Luyến Giai nghe không hiểu hắn nói gì, chỉ nghĩ là con chó đang sủa, liền lớn tiếng mắng Văn Vô Địch.
“Anh có biết trước kia các fan trên mạng đã mắng anh như thế nào không? Họ mắng anh giả dối, không biết xấu hổ, ghê tởm đến cực điểm. Anh nghĩ còn có ai thích một người như anh sao?”
“Tôi nói cho anh biết, đời này anh không thể nổi tiếng đâu.”