“Cậu không có học qua trung học sao? Thí nghiệm Pavlov cậu cũng không có học à?” Lục Cao ghét bỏ liếc mắt nhìn anh, ánh mắt đầy khinh thường.
Chỉ biết trêu chọc hắn chảy nước miếng, một chút văn hóa tri thức cũng không có!
Trung học?
Văn Vô Địch bị hỏi đến ngạc nhiên, trong đầu tìm kiếm một chút về Pavlov, chỉ ước chừng là nhớ tên chứ không nhớ nổi nội dung.
Nhưng, con chó này xem này thật sự hiểu biết rất nhiều, ngay cả tri thức trung học cũng biết, có lẽ đây không phải đơn giản là một con chó thành tinh.
Nhưng, hiểu nhiều cũng không thể che đậy được nước miếng trên sàn nhà.
Anh ném cái giẻ lau đến bên cạnh chó béo, chu môi nói, “Mày hiểu cả tri thức của trung học, xem ra cũng biết lau nhà nhỉ.”
Nhìn chó béo ngồi xổm không động đậy, anh còn đưa ra vẻ mặt ôn hòa cổ vũ nó.
“Làm tốt lắm, thì tao sẽ cho mày ăn.”
Rốt cuộc bạn gái của nguyên thân đã dùng con chó béo này lừa nguyên thân vài vạn đồng, Văn Vô Địch vẫn sẽ không thật sự để nó chết đói đâu.
Nhìn móng vuốt bên giẻ lau, Lục Cao tức giận đến ria mép run lên, hắn hai đời chưa thấy qua tên nào không biết xấu hổ như vậy!
Đời trước từ khi sinh ra, hắn đã có gia cảnh khá giả, sống cuộc sống tiêu sái không cần đυ.ng tay đυ.ng chân. Đừng nói đến việc lau nhà, ngay cả giày da hắn cũng chưa từng tự cọ, chỉ cần có chút bẩn liền trực tiếp ném đi.
Nhưng bây giờ thì sao, không chỉ biến thành một con Husky, còn là con chó con không có sức mạnh, vì huyết thống không thuần, tai cũng không dựng lên được, một chút oai phong cũng không có!
Nhưng đó vẫn chưa phải là thảm nhất, điều quá đáng hơn chính là, không ngờ hắn biến thành chó, còn phải bị tên kia yêu cầu đi lau nhà!
Trước kia, hắn vẫn nghĩ làm thú cưng thoải mái hơn làm người, mỗi ngày ăn nhậu chơi bời không lo không nghĩ. Khi đó, sao hắn có thể ngờ có một ngày lại biến thành thú cưng của người khác.
Lục Cao ngửa đầu, bi thương đến mức không thể chịu nổi, quả thực còn đáng thương hơn đứa trẻ nhỏ. Mà Văn Vô Địch Không biết xấu hổ vô tình lại hút mì gói, cười hả hê hơn ác bá Hoàng Thế Nhân.
Nhìn béo cẩu ngồi xổm bất động, vẻ mặt đầy khổ sở và oán hận, anh kéo đầu lông của chó con, vẻ mặt đầy thấm thía.
“Cát Tường, đừng ngẩn ngơ nữa. Mau lau nhà đi, mày xem mày béo thành cái dạng gì rồi.”
Cát Tường?
Người nào lại đặt tên là Cát Tường! Lục Cao tám đời cũng chưa từng nghe qua cái tên quê mùa như thế!
“Tôi không gọi là Cát Tường, tôi là Lục Ngao... Ngao ô ô.” Lục Cao tức giận, suýt chút nữa nói ra tên thật, cũng may lập tức phản ứng lại, chỉ xoay đổi hai âm, nghe có chút giống tiếng sói kêu.
“Giận thì cũng đừng học sói kêu nha.” Chó béo có bộ lông mượt mà, Văn Vô Địch kéo thêm mấy cái.
“Cát Tường không dễ nghe ở chỗ nào? Nó mang ý nghĩa nhiều điều may mắn mà!”
Văn Vô Địch bắt chước ánh mắt khinh thường của chó béo, liếc nhìn nó, ghét bỏ nói:
“Mày chưa từng nghe qua câu “hư thất sinh bạch, Cát Tường ngăn ngăn” trong《Trang Tử · nhân gian thế》 sao?” Ngữ khí này quả thực giống hệt như khi Lục Cao ghét bỏ anh khi không biết hiệu ứng Pavlov.
Lục Cao: “…”
"Chẳng qua chỉ xem thường cậu một chút thôi mà?《Trang Tử · nhân gian thế》 là cái gì chứ? Người bình thường thì làm sao mà biết những lời này."
Dùng đồ ăn dụ dỗ Cát Tường lau sạch sàn nhà, Văn Vô Địch dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Khi anh đang chậm rãi hồi tưởng về quá khứ của mình, đột nhiên một giai điệu quen thuộc vang lên từ phòng bên.
Văn Vô Địch ngẩng đầu, âm thanh quen thuộc đó khiến anh trong chốc lát sững sờ.
“Sao cậu còn không đi nghe điện thoại?” Lục Cao nâng móng vuốt chụp anh một chút, “Tiếng chuông điện thoại này thật khó nghe.”
Điện thoại?
Văn Vô Địch lấy lại tinh thần, theo tiếng chuông từ phòng ngủ, nhặt chiếc điện thoại màu trắng lên. Vừa cầm lên, một cái tên quen thuộc hiện lên trước mắt.
“Lư Luyến Giai —— bạn gái của nguyên thân đã yêu nhau hơn một năm, đồng thời cũng chính là người thông đồng với kẻ khác chụp được ảnh nhạy cảm của nguyên thân, đẩy nguyên thân vào con đường chết.”
Văn Vô Địch đột nhiên cảm thấy vô cùng phẫn nộ, như thể linh hồn anh bị lửa giận thiêu đốt.