Hắn không phát ra tiếng nào. Dù sao bây giờ hắn cũng đã thành một con chó, hắn căn bản không hiểu Văn Vô Địch đang nói gì.
Nhưng dù chó con không hé răng, Văn Vô Địch cũng không buông tha.
“Ê, chó béo, đừng giả ngu nữa.” Anh xoa nhẹ tai nhỏ của chó con, hù dọa nó: “Nước sôi sắp đun xong, đợi chút nữa làm lẩu thịt chó mày thấy thế nào?”
Thế nào? Anh còn dám hỏi thế nào!
Lục Cao Tức giận đến cực độ, hắn há miệng hướng về phía Văn Vô Địch rống: “Cậu có bệnh sao, còn ăn lẩu thịt chó, sao cậu không ăn lẩu thịt người đi!”
“…”
Tiếng chó kêu quá lớn, Văn Vô Địch lại đứng quá gần, Lục Cao rống xong, tai của anh đều muốn điếc.
Lục Cao nhìn thấy Văn Vô Địch vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một chút.
Hắn hừ hừ nâng cằm, duỗi hai chân trước cố gắng với tới cánh tay Văn Vô Địch, một bộ dáng rộng lượng nói: “Hừ, biết sai rồi chứ. Còn không mau thả tôi xuống.”
Lần này thay đổi câu chữ rất nhanh. Nhưng vẫn như cũ... vẫn còn thiếu sót.
Nhưng vừa lúc nghe thấy tiếng nước sôi, Văn Vô Địch thả chó xuống đất, xoay người đi rót nước. Có gì muốn hỏi thì để sau, anh vẫn là đi uống chút nước nóng trước.
Văn Vô Địch quay người lại, Lục Cao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hướng về phía bóng dáng Văn Vô Địch, hắn không tiếng động mắng vài câu, rồi chuẩn bị nằm xuống. Nhưng lúc này, bụng của hắn lại bắt đầu kêu to.
“Đói bụng?” Văn Vô Địch nghe thấy.
“Không đói!” Lục Cao hừ một tiếng, rất cứng cỏi mà xoay đầu không nhìn anh.
“Ừ.” Sau đó, Văn Vô Địch lấy từ tủ kính ra một chén mì ăn liền và bắt đầu làm mì. Nghe mùi hương cay nồng từ chén mì bay ra, Văn Vô Địch trong lòng có chút chờ mong. Chỉ trong chốc lát là có thể làm xong một chén mì thơm ngon, thời đại này thật là thú vị.
Khi anh chuẩn bị ăn mì, lại phát hiện chó con không biết từ khi nào đã ngồi xổm ở cửa, trên mặt đất chảy đầy nước dãi.
Văn Vô Địch: “…”
Không phải nói không đói bụng sao? Trên mặt đất nước dãi sáng lấp lánh kia là chuyện gì? Vừa rồi cái tính ngạo mạn đâu? Bị chó ăn rồi sao?
“Muốn ăn?” Anh hỏi.
Lục Cao vội vàng quay đầu đi, “Tôi mới không ăn mấy loại thực phẩm rác rưởi này.”
Vừa rồi không hay không biết tìm mùi vị mà đi tới, hiện tại lại gần, nghe mùi đó, bụng liền càng chịu không nổi. Rõ ràng trước kia ăn cá hồi hơi không đủ tươi một chút là hắn không ăn, nhưng giờ chỉ nghe mùi một chén mì gói bình thường nhất lại thèm khủng khϊếp.
Thật là không có tiền đồ.
Nhìn bộ dáng mạnh miệng của hắn, Văn Vô Địch trong lòng cười thầm, cố ý cuốn một chiếc đũa mì đến trước mũi hắn lung lay một vòng.
“Thật không đói bụng à? Nước miếng của mày sắp làm ngập sàn nhà tao rồi kìa.”
“…” Lục Cao Giận đến mức tai dựng đứng lên.
Tên này có tật xấu gì, lại đi trêu chọc một con chó như vậy? Dù không đem hắn đến viện nghiên cứu, cũng không nên đùa giỡn như thế.
Lục Cao rất muốn mắng anh có phải bị bệnh tâm thần không, nhưng nghĩ đến vừa rồi mình bị nắm sau gáy nhấc lên, hắn đành trợn mắt nhịn.
Văn Vô Địch vốn chỉ cảm thấy biểu cảm của chó béo này rất thú vị, tùy tay đùa một chút, không ngờ gia hỏa này không hẳn là ngu ngốc, Lại hiểu biết nhiều thứ
Anh ăn một ngụm mì hỏi: “Mày thành tinh lúc nào, bị đập đầu à, sao mà nước miếng cũng không kiểm soát được?”
Đã đói bụng có thể nhịn, nhưng thái độ coi thường trí thông minh này thì Lục Cao thật sự không thể nhịn nổi.