Cứ như thể sợ rằng nếu dừng lại sẽ bị tiếng chó sủa cắt ngang, Lư Luyến Giai mắng xong liền lập tức cúp điện thoại.
Nhìn chiếc điện thoại màu đen, Văn Vô Địch nhíu mày.
“Thật là quá đáng.”
Lục Cao nghĩ Văn Vô Địch bị mắng tàn nhẫn nên trong lòng cảm thấy khó chịu, suýt nữa vui mừng đến mức muốn vẫy đuôi. Chửi giỏi lắm. Tuy cô ta cũng vừa rồi mắng hắn, nhưng ít ra cô ta có thể mắng Văn Vô Địch như vậy, coi như đã lập được công lớn.
Văn Vô Địch lại vuốt đám lông chó nói: “Cô ta chưa nhắc đến việc trả tiền mà đã cúp điện thoại rồi, cô ta thật quá keo kiệt.”
Một lúc sau, anh lại nói: “Nhưng không sao, cô ta thiếu, sớm muộn gì cũng phải trả cả vốn lẫn lời.”
“…” Lục Cao cạn lời.
Tên này này có bình thường không? Trong tình huống này không nghĩ đến việc mắng lại, mà lại muốn bạn gái trả tiền? Thật là kỳ quặc.
Kết thúc cuộc gọi của Lư Luyến Giai, Văn Vô Địch tìm kiếm tên mình trên điện thoại.
Nghe những lời mắng chửi của Lư Luyến Giai, Văn Vô Địch còn tưởng rằng sẽ tìm ra được toàn bộ là nội dung mắng chửi mình. Không ngờ, phải lật năm sáu trang mới từ một đống quảng cáo lung tung mới tìm được tin tức về mình, thậm chí quảng cáo trị liệu rụng tóc còn nhiều hơn tin tức về mình.
Thật sự không nổi tiếng. Văn Vô Địch vuốt mái tóc xanh của chính mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Trên mạng không có nhiều tin tức về anh như tưởng tượng. Mặc dù nguyên thân có tham gia diễn một bộ web drama và thu hút được một số ít fan hâm mộ, nhưng trong giới giải trí nguyên thân vẫn chỉ được coi là tuyến mười tám. Ngoại trừ một số fan ít ỏi và đoàn phim mời nguyên thân, chẳng ai quan tâm đến việc nguyên thân có bị chụp ảnh nhạy cảm hay không.
Hồi tưởng lại những tâm trạng thấp thỏm lo âu của nguyên thân, Văn Vô Địch thở dài một hơi.
“Chuyện này đâu có quan trọng bằng mạng sống……”
Sau khi sự việc ảnh nhạy cảm xảy ra, người đại diện của nguyên thân chỉ lo quay sang nâng đỡ người khác, hoàn toàn không quan tâm giải quyết chuyện này, nên Văn Vô Địch dễ dàng nhìn thấy mấy tấm ảnh đó.
Ảnh chụp rất dâʍ đãиɠ, mỗi bức ảnh của nguyên thân đều lộ hơn nửa thân thể ôm một cô gái ngực lớn nằm trên giường, chỉ là mặt của cô gái này bị đánh mosaic, còn mặt nguyên thân lại có thần sắc thật dâʍ đãиɠ.
Văn Vô Địch không muốn nhìn.
Trước đây Văn Vô Địch bị chụp những bức ảnh này, không phải vì ham mê sắc đẹp, mà là bị bạn gái lừa ra ngoài, bị chuốc say thần trí không rõ nên cố tình bị chụp được. Thân thể này vẫn là một thân thể thuần khiết, căn bản là không có quan hệ với cô gái trong ảnh.
Chỉ trách trước đây Văn Vô Địch tin nhầm người, từ nhỏ thiếu thốn tình cảm, không nhận ra Lư Luyến Giai không thật lòng với cậu, để cô ta đòi hỏi rồi phản bội, mới rơi vào kết cục này.
Chỉ là không biết ai đã dụ dỗ Lư Luyến Giai, và dùng điều kiện gì để khiến cô ta phản bội Văn Vô Địch, người bạn trai chân thành như một cây ATM.
Người đó thủ đoạn không cao, nhưng chắc chắn biết Văn Vô Địch không có tiền, không có bối cảnh, nên có thể dễ dàng chèn ép. Người đó thậm chí còn cố ý nói cho Văn Vô Địch biết Lư Luyến Giai đã làm ra chuyện này. Nếu không phải vì người đó, có lẽ Văn Vô Địch vẫn tin rằng ngày đó là do mình sai, chứ không phải Lư Luyến Giai đã hại cậu.
Văn Vô Địch suy nghĩ nửa ngày, nhưng vẫn không nghĩ ra ai đã đắc tội với mình. Nguyên thân mới vào giới được một năm, bạn bè không nhiều, lại là một người chân thật, dù suy nghĩ thế nào cũng không thể nào nguyên thân lại chủ động gây họa được.
“Có vẻ như vẫn phải đi gặp Lư Luyến Giai một chuyến.”
Lục Cao nhìn ra bên ngoài đói đến mức sắp tắt thở
Văn Vô Địch thật đáng ghét, chỉ biết nhìn vào điện thoại, hứa là sẽ cho hắn ăn cơm đâu? Giờ này rồi mà vẫn không cho hắn ăn, hắn sắp chết đói rồi.
“Đừng dán mắt vào điện thoại nữa, chỉ là một cô gái thôi mà.”
“Văn Vô Địch, cậu là một tên đáng ghét, không cho tôi ăn, tôi sẽ cắn nát cái sô pha nhà cậu luôn đó.”
Nghe thấy lời thúc giục, Văn Vô Địch cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đi đến nơi để thức ăn cho chó, mở tủ ra, và phát hiện một điều chẳng mấy dễ chịu —— thức ăn cho chó chỉ còn lại một ít.
Hiển nhiên là như vậy không đủ ăn. Anh quay đầu lại, nhìn con chó béo đang thèm thuồng trên mặt đất, do dự một chút.
An ủi nói: “Hay là mày thử giảm cân trước nhé?”
Lục Cao giận tím mặt, tức đến mức lỗ mũi phun ra hơi.
“Giảm cái đầu cậu ấy! Tôi sẽ cắn đứt chân cậu bây giờ!”