Vợ Tui Lại Mộng Du Nữa Ời

Chương 9

À đúng rồi, chơi game cũng siêu giỏi, đúng là đa tài đa nghệ.

“Ở cổng trường có quán Haidilao khá ngon, chúng ta đi đến đó ăn nhé, muốn ăn gì thì gọi, ăn no nê luôn nha.” Lâm Vũ nói, lấy từ túi ra một tờ tiền, vẫy vẫy trước mặt anh, đắc ý nói: "Hôm nay kiếm được một khoản kha khá đấy ạ.”

Cận Ngôn khẽ cười: “Được.”

Đến Haidilao, Lâm Vũ gọi một đống đồ ăn, bàn không đủ chỗ, còn bảo nhân viên mang thêm cái xe đẩy nhỏ đến.

“Đàn anh, cứ ăn đi, đừng khách khí.” Vừa nói vừa tự pha một bát nước chấm, đỏ rực, nhìn thôi đã thấy cay rồi.

“Tự tôi làm được rồi.” Cận Ngôn nói.

Anh mà ăn cay quá, ngày mai không chết trong nhà vệ sinh mới lạ.

Nửa tiếng sau, nhìn nhóc tóc xoăn, miệng đỏ chót, cay đến mức liên tục hít hà ở bên cạnh, anh bất lực thở dài.

“Không ăn được cay sao còn cố ép mình ăn?”

Lâm Vũ uống một ngụm nước khoáng, thở phào nhẹ nhõm: “Ngon chết đi được!”

“Ăn cay nhiều thế, cẩn thận mai nổi mụn.”

Cận Ngôn nói xong thấy cậu nhìn mình, hỏi: “Sao thế?”

Vừa dứt lời, đối phương đột nhiên lại gần, nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt anh.

“Đàn anh, anh không ăn cay chẳng lẽ là sợ nổi mụn ảnh hưởng đến hình tượng ‘giáo thảo’ của anh sao?”

Hai người gần nhau đến mức có thể nhìn rõ từng sợi lông tơ trên mặt nhóc tóc xoăn. Da cậu rất đẹp, trừ một nốt ruồi trên đầu mũi, thì khỏi nói đến mụn, ngay cả tàn nhang cũng không có.

Chưa đợi cậu trả lời, Lâm Vũ lùi lại, cười hì hì nói: “Thật đáng tiếc, từ bé đến lớn em chưa từng nổi mụn bao giờ, ăn cay bao nhiêu cũng không sao.”

Cận Ngôn: “Ăn ớt nhiều dễ bị đau dạ dày.”

nhóc tóc xoăn khoát tay, thờ ơ nói: “Không sao, dạ dày em còn khỏe lắm.”

“Dễ bị trĩ.”

“…”

Lâm Vũ sững sờ, không nói nên lời, nhìn anh một cái đầy ngượng nghịu.

“Thỉnh thoảng em chỉ ăn một hai lần thôi mà.”

Cận Ngôn nhịn cười, mặt vẫn nghiêm túc “Ừ” một tiếng.

Điện thoại rung lên, anh lấy ra xem, Trịnh Vĩ gửi tin nhắn Wechat.

Thằng bạn khốn nạn Trịnh Vĩ: [Tên khốn] Ăn lẩu thế nào rồi? Lâm Meo Meo có tỏ tình với cậu chưa?

Cận Ngôn liếc nhìn nhóc tóc xoăn đang tiếp tục uống nước như điên, cong môi đáp lại: “Tỏ tình cái gì chứ, suy nghĩ của cậu có thể dơ bẩn hơn nữa không? Mối quan hệ giữa chúng tôi trong sáng lắm.”

Thằng bạn khốn nạn Trịnh Vĩ: [Hừ] [Khinh bỉ tột cùng] Trong sáng đến nỗi nửa đêm đi vào ký túc xá cậu để chà giày cho cậu à? Còn bắt chước tiếng mèo kêu, mèo meo méo?

Anh gửi một biểu tượng cảm xúc quả trứng gà lăn tròn, rồi không trả lời nữa.

“Đàn anh, tối qua anh có nghe thấy tiếng mèo kêu không?”

Cận Ngôn dừng bước.

Đến rồi, bắt đầu giải thích rồi sao? Nhưng lời mở đầu này có vẻ hơi… không ổn.

“Bạn cùng phòng ở phòng bên cạnh nói họ nghe thấy tiếng mèo kêu suốt nửa tiếng đồng hồ lúc nửa đêm, mọi người đều ngủ rồi, tiếng kêu rất rõ, nghe hơi đáng sợ.”

Anh nghiêng đầu nhìn sang, đúng lúc thấy Lâm Vũ rùng mình một cái, không biết là bị dọa hay bị lạnh.

“Không đáng sợ, chỉ là một nhóc mèo con thôi.”

Lâm Vũ trợn mắt: “Là mèo của đàn anh nuôi sao?”

Cận Ngôn quan sát cậu một lúc, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

Chỉ có hai khả năng, thứ nhất, diễn xuất quá tốt, xứng đáng được tượng vàng Oscar rồi. Thứ hai, hoàn toàn không biết mình đã làm gì, chẳng phải đây chính là hiện tượng… mộng du sao.

“Không phải, của bạn tôi, đã đem về rồi.”

“À.”

Anh nhìn nhóc tóc xoăn, cảm thấy cần phải đi hỏi thăm Lão Lưu một chút.

Ít nhất cũng phải lấy lại công bằng cho “nạn nhân”, không thể để nó chịu uất ức oan uổng được.

“Đàn anh, tối nay cùng nhau chơi vài ván game nhé?” Đến cửa ký túc xá, Lâm Vũ hỏi anh.

“Được.”

“Ok, gặp lại trong game!”

Cận Ngôn - một cao thủ nằm thắng, quả thực rất xuất sắc: "Một loạt thao tác mạnh mẽ như hổ, nhìn vào thành tích thì 0 thắng 5 thua” chính là bản thân anh rồi.