“Không cho.”
“Ít nhất cũng cân nhắc đi.”
“Không cân nhắc.”
Thật phiền, biết thế thì đã không gọi bọn họ cùng chơi.
Đánh được hai mươi phút, anh với nhóc tóc xoăn cũng chẳng nói được mấy câu.
Cuối cùng Lâm Vũ vẫn không Penta Kill được, một đám người hồi sinh từ giếng, đuổi theo pháp sư của đối phương chạy khắp map, chỉ để cho Lâm Vũ Penta Kill.
Vất vả lắm mới đuổi kịp, quay đầu lại nhìn, đm! Thằng Hạ Hầu Đôn ngu ngốc lại biến thành con đỉa, đi theo Hậu Nghệ đi đẩy trụ đường dưới rồi.
“Trời ơi! Đường giữa bị đẩy rồi, Cận Ngôn tên khốn nạn cậu lại chạy nữa rồi!” Trịnh Vĩ tức giận nói.
Lâm Vũ: “Các anh cứ đẩy đi, em bảo vệ ad.”
Ba người còn lại: Bảo vệ cái con khỉ gì nữa, nhà bị ăn mất rồi!
Một trận đấu kết thúc, Trịnh Vĩ và ba người kia nhanh chóng rời khỏi phòng.
Quả nhiên không nên chơi game với Cận Ngôn, Lâm Meo Meo cũng có độc luôn ! Sau này gặp phải nhất định phải tránh xa! Trịnh Vĩ nghĩ thầm.
Lâm Vũ: “Đàn anh, anh mới chết có một lần thôi mà, giỏi ghê.”
Cận Ngôn: “…”
Đàn em, chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?
“Cậu chơi giỏi thế, support tôi uổng công quá.” Anh nói: "Tôi còn muốn nằm không cũng thắng nữa cơ.”
“Vậy em đi rừng, cõng anh thắng nhé.” Lâm Vũ nói.
Ván sau, Lâm Vũ cố tình chọn Luna, kiểu tướng hào nhoáng thế này, dễ gây chú ý nhất, cậu rất thích nghe Cận Ngôn khen mình giỏi.
Cận Ngôn vẫn dùng Hậu Nghệ, đầu trận bị rừng đối phương bắt chết một lần, rồi suốt hai mươi phút sau đó, bốn người xem Lâm Vũ trình diễn siêu đỉnh, chẳng cần ra khỏi nhà, nằm không cũng thắng một cách triệt để.
Chơi hai tiếng, Cận Ngôn cuối cùng cũng hiểu tại sao mình mãi không leo lên được Vương Giả.
Anh thiếu một nhóc tóc xoăn, có nhóc tóc xoăn, lên Vương Giả chẳng phải chỉ trong tích tắc sao?
“Đàn anh ơi, hôm nay đến đây thôi nhé.” Giọng Lâm Vũ trong trẻo vang lên từ loa điện thoại: "Em đi rửa mặt đây.”
“Được, nghỉ sớm nhé.”
“Tạm biệt đàn anh!”
Cận Ngôn tối nay hơi phấn khích, hơn mười hai giờ rồi mà vẫn không ngủ, còn gõ bàn phím, ánh mắt cứ liên tục nhìn về phía cửa.
Nhóc tóc xoăn hôm nay không đến à?
Nhìn đôi giày thể thao đặt cố ý trên ban công, anh thấy mình bị ngốc, mới làm ra trò ngu ngốc này.
Sáng hôm sau, Cận Ngôn mang theo đôi mắt thâm quầng đi chạy bộ, lại bị Trịnh Vĩ bắt gặp rồi cười nhạo một trận.
Đi ngang qua sân vận động, vô thức liếc nhìn đám đông, không thấy người mình muốn thấy, hơi thất vọng.
Khoảng sáu giờ chiều, Lâm Vũ nhắn tin cho anh, hỏi anh có rảnh không, cậu muốn đi xem đàn piano.
Nhận được tin nhắn, sắc mặt lạnh tanh cả ngày của Cận Ngôn cuối cùng cũng dịu lại.
“Tối nay đi ăn lẩu nhé? Dạo này hơi lạnh.” Trịnh Vĩ nói.
“Không đi, lát nữa có việc, phải ra ngoài.” Cận Ngôn nhìn đống vỏ hạt dưa trên bàn, lạnh lùng nói: "Lần sau mà còn mang hạt dưa vào ký túc xá của tôi nữa là nghỉ chơi.”
“Không phải chứ, cần thiết thế không! Tôi dọn sạch cho cậu rồi mà!”
Điện thoại rung lên, Cận Ngôn mở ra xem, Lâm Vũ gửi một tin nhắn.
nhóc tóc xoăn: [Mèo lăn quay]
nhóc tóc xoăn: Đàn anh, tối nay em mời anh đi ăn lẩu nhé, hôm nay lạnh thật đấy [Xoa tay]
Cận Ngôn: Được.
Trịnh Vĩ đứng sau lưng anh, nhìn đến mắt trợn tròn.
“Đệt! Có người mới quên người cũ, Cận Ngôn cậu đúng là đồ sở khanh!”
Cận Sở Khanh không rảnh để ý đến anh ta, mặc áo khoác rồi đi, trước khi đi còn đặc biệt “tốt tính” dặn dò anh ta dọn dẹp bàn cho sạch sẽ.
Trịnh Vĩ nằm dài trên ghế, cảm thấy mình giống như nàng Lọ Lem bị mẹ kế bắt nạt.
Hai người từ phòng đàn piano ở tòa C đi ra thì đã gần bảy giờ rồi.
Cận Ngôn không ngờ, nhóc đàn em tóc xoăn này ngoài việc thích chà giày và học tiếng mèo kêu thì đàn piano cũng khá giỏi, hát cũng hay nữa.