“Đàn anh ơi? Nghe thấy không ạ?”
Giọng nói vui vẻ của Lâm Vũ truyền đến, khóe miệng Cận Ngôn không tự chủ được mà lại cong lên.
“Nghe thấy.”
“Đàn anh, anh cũng chơi Vương Giả à? Em chơi không giỏi lắm, hay là anh dẫn em đi ạ.”
Anh bấm vào trang chủ của đối phương xem, đủ tướng đủ skin, còn có một dấu “X” vàng khiến người khác phải ghen tị.
Mười huy hiệu Vương Giả, cái này gọi là chơi không giỏi lắm à? Nhóc đàn em này, tôi đã xác định cậu đến để chế nhạo tôi rồi.
“Đàn anh?”
“Cậu không cần tôi dẫn đâu…” Cậu dẫn tôi còn hơn. Cận Ngôn nghĩ thầm.
“Em chơi bình thường thôi, thật mà.” Lâm Vũ nói rất chân thành.
Cận Ngôn: Tôi cầu xin cậu, đừng sỉ nhục tôi nữa.
“Hay là mình chơi một ván? Đàn anh, anh còn người bạn nào nữa không?”
Cận Ngôn nhìn danh sách bạn bè, Trịnh Vĩ vẫn chưa vào: “Có, để tôi kéo cậu ta vào.”
Anh ta vừa vào đã hét lớn: “Này, người anh em, sao thế? Tôi đang đợi cậu đấy.”
“Đàn anh, các anh có mấy người vậy ạ?”
“Bốn người.”
“Vậy thì vừa đủ, chúng ta chơi năm người đi.”
Trận đấu bắt đầu, Trịnh Vĩ lập tức chốt vị trí đi rừng.
“Nói trước nhé, tôi đi rừng, ai cũng đừng tranh với tôi.”
“Tôi đi đường giữa.”
“Tôi đi đường trên.”
Ba vị trí đều bị chiếm, chỉ còn ad và support.
“Đàn anh, anh đi ad đi, em hỗ trợ anh.”
“Để Cận Ngôn đi ad, em chắc chứ?” Trịnh Vĩ nói.
“Không sao, em hỗ trợ anh ấy cho, không để anh ấy chết đâu.” Lâm Vũ nói.
Trận đấu chính thức bắt đầu.
Trịnh Vĩ: “Ê, Lâm Vũ qua hỗ trợ anh đi.”
Lâm Vũ: “Em phải hỗ trợ anh ấy rồi.”
“First Blood!”
Chưa đầy một phút sau khi bắt đầu, Trịnh Vĩ chết thảm ở khu vực rừng đỏ nhà mình: “Không phải chứ, hai đứa lúc nãy sao không qua đây? Hai thằng máu tàn mà cũng chạy thoát được!”
Lâm Vũ dùng phép hồi máu cho Hậu Nghệ, nói: “Anh cứ farm cẩn thận đi, em bảo vệ anh ấy.”
“Cậu mua acc này bằng tiền à? Hậu Nghệ đầy máu rồi, dùng cái phép hồi máu kiểu chó gì thế!” Trịnh Vĩ nóng tính, không thể không nổi cáu.
Kết quả tên kia rất nghiêm túc nói: “Chưa đầy, còn thiếu hai trăm HP.”
Trịnh Vĩ: …
“Được, cậu giỏi!”
Anh ta không nói gì nữa, lần đầu tiên thấy có người chơi xếp hạng mà dùng Hạ Hầu Đôn như pháp sư support, mang cái phép hồi máu tào lao suốt ngày đi theo ad lung tung, chẳng thấy nó đi qua sông, nói gì đến việc đi hỗ trợ hai đường khác!
Gặp phải hai tên phá game này đúng là xui xẻo cho anh ta mà!
Mười phút đầu trận, trừ Cận Ngôn và Lâm Vũ, người khác trung bình chết ba bốn lần, tâm lý đều sụp đổ.
Ngay cả đối phương cũng đến chế nhạo họ: Ad nhà các người AFK à?
Nếu thật sự AFK thì tốt rồi, đầu hàng luôn cho xong.
Nhưng hai tên này cứ ấn từ chối, ba người kia tức muốn chửi.
“Legendary!”
Âm thanh huyền thoại vang lên, cuối cùng Cận Ngôn cũng chết một lần.
“Đàn anh! Chờ em, em đi báo thù cho anh!” Lâm Vũ nói xong tung chiêu cuối, một mình lao lên mở giao tranh, một đánh năm luôn.
“Tên này! Đùa à, không muốn chơi thì nói sớm đi, chơi đấu thường cho rồi!” Vương Thành - bạn cùng phòng Trình Vĩ - bất lực nói.
Khoảng cách kỹ thuật giữa hai bên quá lớn, Lâm Vũ gϊếŧ được ad của đối phương thì còn có thể nói là may mắn, nhưng khi âm thanh thông báo Double Kill, Triple Kill vang lên, bọn họ không thể bình tĩnh được nữa.
Bốn người nằm trong giếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình game.
Ném Kim thân, đổi nhanh Giáp hồi sinh, Danh đao, thao tác mượt mà, siêu ngầu.
Bốn người đều không phát hiện ra, lúc nào mà kỹ thuật của nhóc Lâm Vũ này lại cao thế này? Không phải cậu là support sao, lúc nào đổi thành kẻ đuổi gϊếŧ rồi??
“Trời ơi, đàn anh Cận Ngôn, cậu lôi đâu ra được nhóc đàn em giỏi thế này? Nói cậu ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có người tin!” Vương Thành kinh ngạc nói: "Ê, cho tôi mượn cậu ấy vài ngày đi, không đến ba ngày là lên được Vương giả rồi!”