Vợ Tui Lại Mộng Du Nữa Ời

Chương 6

Sau khi chia tay nhóc tóc xoăn, anh về ký túc xá đọc sách một lúc, Trịnh Vĩ gửi một tin thoại đến.

“Đi quán net không?”

“Không đi, lát nữa tôi đến phòng máy tính, sao chép vài thứ.”

“Là cậu tự không đi đấy nhé, lát nữa đừng trách người anh em này không gọi cậu.”

“Hôm nay không phải cậu nói là đi thư viện đọc sách à?”

“Ê, kỳ thi tiếng Anh cấp 4, 6 không phải tháng 12 mới thi sao, còn sớm mà.”

“Cậu đã nói câu này ba lần rồi đấy.” Cận Ngôn gửi tin thoại xong rồi cất điện thoại đi.

Trên đường đến phòng máy tính, anh đi đường vòng, đi thêm gần mười phút, vừa đến sân vận động thì nghe thấy một nhóm người phía trước đang ồn ào.

Nghe loáng thoáng thấy ba chữ “Pikachu”, anh liếc mắt nhìn thấy một cái đầu tóc xoăn nhỏ, bước chân khựng lại, nghĩ có chuyện gì xảy ra liền chạy đến.

Chui vào xem, quả nhiên là nhóc tóc xoăn, hai tay cậu che mông, mặt đỏ bừng đứng bên bức tường, phía trước vây quanh một đám học sinh, trên mặt ai nấy đều nở nụ cười đầy hàm ý.

“Lâm Vũ, đừng ngại ngùng, thích Pikachu không có gì xấu hổ hết mà.”

“Đúng rồi, tớ cũng rất thích Pikachu, dễ thương quá đi.”

“Chỉ là qυầи ɭóŧ Pikachu thôi mà, có gì đâu, hồi nhỏ tớ còn mặc qυầи ɭóŧ siêu nhân Gao cơ.”

Nhóc tóc xoăn mặt đỏ tía tai.

Cận Ngôn cuối cùng cũng hiểu tại sao nhóc tóc xoăn cứ che mông mãi, hóa ra là quần bị rách. Mặc dù họ không có ác ý gì, nhưng bị người khác phát hiện sở thích nhỏ không ai biết của mình, quả thật cũng khá là xấu hổ.

Anh chen qua đám đông, khoác chiếc áo khoác vừa cởi xuống lên người nhóc tóc xoăn.

“Thưa huấn luyện viên, em tên là Cận Ngôn, bạn của Lâm Vũ.” Cận Ngôn mặt lạnh tanh, không biểu cảm gì: "Em sẽ đưa cậu ấy về thay đồ trước.”

“Được rồi, mau đi đi. Ngay cả giờ ăn cũng sắp đến rồi, không cần phải quay lại nữa.” Huấn luyện viên nói rồi thổi còi: "Vào hàng! Ai nấy nhanh lên, có gì hay ho mà nhìn, tôi còn điển trai hơn cậu ta nhiều!”

Một đám người “chậc~” một tiếng, rồi cười ồ lên.

“Anh à, hôm nay cảm ơn anh nhé.” Trở về ký túc xá, Lâm Vũ đưa áo cho anh, nhớ đến hình Pikachu lộ ra ở phía sau mông, mặt đỏ lên và hơi ngượng ngùng: "Kết bạn được không ạ, anh đã giúp em nhiều việc quá, sau khi huấn luyện quân sự xong, em sẽ mời anh ăn cơm.”

Cận Ngôn mặt vẫn lạnh tanh, gật đầu.

Ảnh đại diện của anh giống như người thật bên ngoài - một vùng biển xanh thẳm, trên đó có một con mòng biển cô đơn, trông có vẻ lạnh lùng và xa cách, không giống như ảnh đại diện mà người trẻ tuổi sẽ dùng.

Lâm Vũ liếc anh một cái, gửi lời mời kết bạn.

Ảnh đại diện của Lâm Vũ là một bông hướng dương hoạt hình có mặt mèo, biểu cảm siêu dễ thương.

Cận Ngôn cong môi cười nhẹ, biểu cảm nhỏ này khá hợp với nhóc tóc xoăn đấy.

“Các cậu huấn luyện quân sự mệt không?”

“Mệt chứ, mỗi ngày mệt muốn chết luôn ạ.” Lâm Vũ nhăn mặt, phàn nàn một câu.

“Mệt thì nghỉ ngơi cho tốt, tối không được ra ngoài đi dạo lung tung.”

Lâm Vũ gật đầu: “Vâng.”

Nhưng mà cậu ra ngoài đi dạo lung tung khi nào chứ?

Cận Ngôn đưa nhóc tóc xoăn về ký túc xá, vừa xuống lầu thì gặp Trịnh Vĩ.

“Ê, đi đâu thế?”

“Đến phòng máy tính.”

“Không phải, hai tiếng đồng hồ nay cậu làm gì vậy? Đừng nói với tôi cậu lại đi ra sân vận động tập thể dục, tôi không tin đâu.”

Cận Ngôn liếc anh ta một cái: “Tin hay không tùy cậu.”

“Hé, chẳng phải là đi thăm Lâm Meo Meo sao, không nói tôi cũng biết.” Trịnh Vĩ gọi lớn từ phía sau.

Trở về ký túc xá, Cận Ngôn quay đầu nhìn sang phòng đối diện, nhớ đến ảnh đại diện hoa hướng dương mặt mèo của nhóc tóc xoăn, cong môi cười lên.

Hôm nay tâm trạng anh tốt, cũng không vội lập trình, định chơi vài ván game trước đã.

Vừa đăng nhập tài khoản thì lời mời của Trịnh Vĩ gửi đến, anh bấm vào xem, không thấy ảnh tự sướиɠ ngốc nghếch của Trịnh Vĩ, mà lại thấy bông hoa hướng dương mặt mèo đó.