“Cận Ngôn, cậu đã suy nghĩ thế nào rồi?” Chủ tịch hội sinh viên Triệu Gia đưa cho anh một tờ giấy, cong mắt cười nói: "Đây là chương trình biểu diễn của buổi chào đón tân sinh viên, cậu xem trước đi.”
Cận Ngôn định từ chối, nhưng liếc thấy hai chữ “Lâm Vũ”, lời từ chối đã vọt đến đầu lưỡi lại bị anh nuốt trở lại.
Nhận lấy bảng chương trình xem xuống dưới, tiết mục thứ ba là biểu diễn ca nhạc, người biểu diễn Lâm Vũ.
“Ngoài ngày diễn ra buổi đón tân sinh viên cậu phải có mặt, những thời gian khác mỗi ngày cậu dành một tiếng để tập luyện là được, tuyệt đối không chiếm quá nhiều thời gian của cậu.”
Cận Ngôn gật đầu: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Triệu Gia sững sờ, bạn thân bên cạnh khẽ đập vào tay cô, lúc này mới phản ứng lại.
“Sao thế? Buổi sáng gặp hỏi thì còn cau mặt không đồng ý, sao lại đột nhiên đồng ý rồi?”
“Không biết.”
Một đám người nhìn theo bóng lưng Cận Ngôn, tỏ vẻ không hiểu nổi mạch suy nghĩ của tên học bá này.
Giờ ăn trưa, Trịnh Vĩ chỉ vào một nhóm người phía trước, cười gian xảo: “Này, kia không phải là Lâm Meo Meo cùng phòng với cậu sao?”
Quán cơm rang trứng ở đó khá ngon, cứ đến giờ ăn là một đống người chạy đến xếp hàng, hai mươi người sắp xếp đến tận cửa sau nhà ăn rồi.
Trong căng tin dài, Cận Ngôn lập tức nhìn thấy nhóc tóc xoăn đội mũ. Cậu đang nheo mắt nói chuyện với một nam sinh đứng phía sau, trông có vẻ hai người đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Nhóc mèo đó đến rồi kìa.”
Cận Ngôn không hề bị lay động, anh phải giữ vẻ lạnh lùng, nhóc mèo đó đã trêu chọc anh mấy ngày nay rồi, anh chẳng có lý do gì phải tỏ sắc mặt tốt với cậu hết?
Không đời nào, giáo thảo như tôi cũng có giá lắm đấy.
“Đàn anh? Trùng hợp quá nhỉ.” Lâm Vũ kéo bạn mình ngồi phịch xuống đối diện họ, ngồi xuống rồi mới nhớ ra hỏi: "À, chỗ này có người ngồi không ạ?”
“Ngồi đi ngồi đi, chỗ này không có ai hết.” Trịnh Vĩ tự giới thiệu: "Anh tên Trịnh Vĩ, bạn của Cận Ngôn.”
“Chào đàn anh.” Lâm Vũ chào hỏi, quay sang hỏi Cận Ngôn: "Đàn anh, em nghe người ta nói anh là người của hội sinh viên phải không ạ?”
Cận Ngôn thấy nhóc tóc xoăn nhìn mình với vẻ mong đợi, vẻ lạnh lùng trên mặt suýt nữa thì không giữ được.
“Đúng thế, sao vậy?”
“Chuyện là thế này, trong buổi chào mừng tân sinh viên em có một tiết mục nhỏ, em muốn mượn cây đàn piano của trường, nhưng em không quen ai cả, cũng không biết phải nhờ ai giúp.”
Trịnh Vĩ tiến lại gần, phụ họa: “Nhờ Cận Ngôn là đúng rồi, cậu ấy là người nhiệt tình nhất trường mình, lại còn dễ gần nữa.” Nói bậy, lạnh như tiền, đối với những cô gái xinh xắn cũng chẳng có chút sắc mặt tốt gì.
“Đàn anh, anh có thể giúp em được không ạ?” Lâm Vũ nhìn Cận Ngôn, cười cong mắt lộ ra hai lúm đồng tiền, trông rất dễ thương, khiến người ta không thể nào từ chối được.
Hơn nữa Cận Ngôn vốn dĩ cũng có chút thích cậu mà.
“Chỉ dùng trong buổi đón chào tân sinh viên thôi à? Bình thường có cần tập luyện không?”
“Nếu được tập luyện thì càng tốt!”
Cận Ngôn gật đầu: “Ngày mai sau khi huấn luyện quân sự xong đến phòng nhạc ở tòa C tìm tôi.”
“Cảm ơn đàn anh!” Lâm Vũ vui vẻ nói.
Cận Ngôn còn để ý thấy, nhóc tóc xoăn và bạn cậu lặng lẽ giơ tay làm dấu chữ “V” với nhau, một bữa ăn kéo dài gần mười phút, nhóc tóc xoăn cứ nhìn lén anh mấy lần.
Bị anh bắt gặp, cũng không né tránh, cậu cười càng tươi hơn, lộ ra hàm răng trắng sáng.
Là một giáo thảo, Cận Ngôn lại thấy hơi bối rối.
Nhóc tóc xoăn trông hoạt bát, vui vẻ, tính tình phóng khoáng, không giống người rụt rè.
Nếu vậy, vấn đề là đây. Tại sao lại nửa đêm khuya khoắt cậu đi chà giày cho anh, còn bắt chước tiếng mèo kêu, để thu hút sự chú ý của anh à?
Bây giờ các em sinh viên khóa dưới, theo đuổi người ta cũng phải chú trọng đến sự sáng tạo và ý tưởng à?