Vợ Tui Lại Mộng Du Nữa Ời

Chương 4

Cận Ngôn đứng đó nhìn một lúc, rồi quay về ký túc xá.

Thích sao? Cũng không đến mức đó, chỉ thấy thú vị mà thôi.

Sao lại không thú vị chứ, đôi giày mấy chục nghìn nói chà là chà, mắt cũng chẳng chớp một cái. Anh nghĩ thầm.

Cả buổi chiều, Cận Ngôn hơi mất tập trung, luôn không tự chủ được mà nghe ngóng động tĩnh từ ký túc xá đối diện.

Tám giờ tối, nhóc tóc xoăn ở đối diện mới trở về.

Nhóc tóc xoăn cũng giống anh, ở một mình.

Anh ở một mình là vì viết chương trình cần môi trường yên tĩnh, trường học cũng cần anh tranh tài, không tốn nhiều lời hiệu trưởng đã đồng ý.

Còn nhóc tóc xoăn thì sao?

Qua chào hỏi một tiếng nhỉ?

Cận Ngôn lắc đầu.

Hai người họ cũng không quen biết, nhiều nhất cũng chỉ là mối quan hệ giữa nạn nhân và kẻ thủ ác.

Góc mắt liếc thấy “nạn nhân” đang phơi trên ban công, khóe miệng anh khẽ cong lên, cười cười.

Xóa xóa sửa sửa, lại viết thêm một hai tiếng đồng hồ, viết đến nỗi cổ cũng mỏi.

Người ta nói lập trình viên dễ bị hói đầu, anh không mấy lo lắng, vì nhà anh có gen tốt, anh trai anh làm game mười mấy năm rồi, tóc vẫn còn nhiều đến mức kinh ngạc.

Anh cũng vậy.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, làm anh giật mình, mở cửa ra nhìn, là nhóc tóc xoăn đáng yêu ở đối diện.

Anh tưởng đối phương đến để giải thích chuyện mấy ngày trước, kết quả chờ mãi nhóc tóc xoăn nhìn anh, mở miệng nói: “Meo~”

Cận Ngôn đầy dấu chấm hỏi.

Tôi biết cậu rất dễ thương, nhưng cậu nửa đêm tìm tôi, chỉ để làm nũng với tôi à??

“Lâm Vũ phải không? Cách tán tỉnh của cậu thật kỳ quặc đấy.”

Nhóc đàn em này, chúc mừng cậu, đã thành công thu hút sự chú ý của giáo thảo trường này.

Đã khuya rồi mà vẫn còn chà giày rồi lại bắt chước tiếng mèo kêu, kiểu hành động kỳ quặc này là lần đầu tiên Cận Ngôn thấy.

Cũng giống như tối hôm qua, nhóc tóc xoăn đáng yêu lại vào phòng anh, ngồi xổm trên ban công, bắt đầu bắt chước tiếng mèo kêu.

Giọng nói nhỏ nhẹ ấy "meo meo meo” nghe rất du dương, không biết còn tưởng ký túc xá anh nuôi một con mèo con chưa cai sữa nữa.

Cận Ngôn quan sát kỹ.

Cậu có tư thế giống hệt một bé mèo, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay đặt giữa hai chân, ngửa mặt nhìn lên mặt trăng qua cửa sổ kính.

Ánh trăng sáng rọi lên người cậu một lớp ánh sáng bạc nhẹ nhàng, đường cong lưng cậu uốn cong, trông thật sự giống như một chú mèo thanh lịch.

“Meo~”

Là một bé mèo sữa nhỏ nhắn thanh lịch. Cận Ngôn bổ sung.

Lần này nhóc tóc xoăn không ở lại lâu, có lẽ vì Cận Ngôn không để ý đến cậu, kêu được nửa tiếng thì đứng dậy trở về ký túc xá đối diện.

Ngày hôm sau, khi Trịnh Vĩ đến gọi anh đi chạy bộ buổi sáng, Cận Ngôn kể cho anh ta chuyện về nhóc tóc xoăn.

“Người anh em à, chẳng lẽ cậu ấy thích cậu đấy à?” Trịnh Vĩ khẽ đập vào cánh tay anh, vừa chạy lùi lại phía trước vừa nói: "Chà giày rồi lại bắt chước tiếng mèo kêu, dù là con trai nhưng da trắng mịn, ngoan ngoãn đáng yêu, còn quyến rũ hơn cả con gái nữa.”

Thấy anh không phản ứng, Trịnh Vĩ chen lên, nói với vẻ xấu xa: “Hôm nay tôi ngủ ở phòng cậu nhé, tôi rất muốn biết một thằng đàn ông bắt chước tiếng mèo kêu nghe hay thế nào.”

“Tôi nói là hay bao giờ đấy?”

“Tôi còn không hiểu cậu à? Miệng sắp rách đến tận mang tai rồi. Theo tôi thì, chẳng phải vì cậu em năm nhất dễ thương đó sao, đổi người khác thì chưa kịp vào cửa phòng cậu đã bị cậu đấm cho một trận rồi.”

Cận Ngôn không trả lời, tăng tốc chạy vượt lên trước anh ta.

“Này, không cho nói nữa à! Mèo méo meo? Méooo~” Trịnh Vĩ ở phía sau liên tục bắt chước tiếng mèo kêu, vừa kêu vừa cười lớn.

Lúc ăn sáng, anh chàng này thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng để chọc tức anh, đúng là thằng khó ưa.

Cận Ngôn không để ý, sau khi kết thúc các tiết học buổi sáng, anh đến hội sinh viên.