“Anh không biết cậu ấy à? Chẳng phải anh nói, tất cả mọi người trong thành phố này anh đều biết sao?”
“Tất nhiên tôi biết. Trong thành phố này ai mà không biết Trì Lan Ỷ? Cậu ấy là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nhất hai năm qua. Tôi khuyên anh đừng ôm mộng hão huyền.”
“Ồ, Trì Lan Ỷ à, tôi biết.” Người họa sĩ mỉm cười. “Tôi nghĩ cậu ấy sẽ cần một người bạn là họa sĩ, anh không thấy sao? Chúng tôi đều nổi tiếng như nhau mà.”
Nụ cười của anh có thể gọi là phong độ quyến rũ, cũng chính vì vậy mà trong giới thượng lưu, anh có vô số tin đồn tình ái.
“Không phải vấn đề danh tiếng hay địa vị. Trì Lan Ỷ có một... bạn trai.” Người bạn dùng ánh mắt như nhìn kẻ sắp chết để nhìn anh. “Đừng tự chuốc khổ vào thân. Đến khi anh bị đổ bê tông và ném xuống vịnh, đừng trách tôi không cảnh báo trước.”
“Ghê gớm vậy sao? Thôi được, đúng lúc kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn chinh phục của tôi.” Người họa sĩ nhún vai bất cần. “Tự nhiên tôi nhớ ra, tôi không chỉ thiếu một người mẫu, mà còn thiếu một người tình.”
Từ con phố phủ đầy tuyết bước vào phòng chờ ấm áp, Trì Lan Ỷ vẫn còn bồn chồn. Cậu cầm điện thoại, nghĩ về những tin nhắn kỳ quái vừa nhận được. Cho đến khi có người nói: “Này, trán cậu đang đổ mồ hôi kìa.”
Trì Lan Ỷ: “...Hả?”
Cậu cuống cuồng tìm điều hòa để chỉnh nhiệt độ. Cuối cùng, người kia không chịu nổi, nói: “Trì Lan Ỷ, cậu không biết cởϊ áσ khoác ra à?”
“...”
Trì Lan Ỷ lặng lẽ cởϊ áσ khoác, đưa cho người phục vụ vừa quay lại với tập catalogue. Người kia ngồi xuống đối diện cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực: “Đôi lúc tôi thật không hiểu, Cao Nhung làm thế nào để cưng chiều cậu đến mức này. Rời khỏi anh ta, chắc cậu còn không biết nóng thì nên cởϊ áσ khoác ra nữa.”
Người thanh niên đối diện Trì Lan Ỷ, với khuôn mặt anh tuấn đầy khó chịu, là Vu Việt.
Anh ta là bạn học của Trì Lan Ỷ ở Học viện Nghệ thuật, cũng là người mẫu hợp tác với cậu từ trước đến giờ.
Cao Nhung mà Vu Việt nhắc đến, là một doanh nhân thành công xuất sắc, xuất thân phức tạp với mối quan hệ gia tộc rối ren.
Anh ta cũng là bạn trai của Trì Lan Ỷ, đã yêu nhau được bốn năm.
“Hay là cậu lại đang nghĩ về thiết kế mới cho mùa tới?” Vu Việt nhún vai. “Chỉ có người như Cao Nhung mới chịu đựng được cái đầu toàn thiết kế của cậu, chẳng có chỗ cho thứ gì khác. Tôi ngồi đây trong phòng chờ mười phút rồi mà cậu chẳng buồn chào hỏi, cứ tâm trí để đâu đâu...”
Sau khi cởϊ áσ khoác, cuối cùng cảm giác mát mẻ cũng khiến Trì Lan Ỷ dễ chịu hơn. Cậu ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cậu thấy...”