【Cậu nghĩ mình là ai?】
【Một nhà thiết kế xuất chúng, con cưng trong lòng thần thời trang, biểu tượng của xu hướng.】
【Và còn một người bạn trai yêu cậu như mạng sống, làm hết tất cả từ việc nhà đến công ty, chỉ để cậu toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nghệ thuật của riêng mình.】
【Trì Lan Ỷ, cậu nghĩ mình thật may mắn, phải không?】
【Nhưng nếu... hắn ta vẫn luôn trả thù cậu thì sao?】
【Đừng vội phản bác tôi. Đến gặp tôi đi, tôi sẽ cho cậu thấy bằng chứng mà cậu muốn.】
【XXXX】
Bốn giờ chiều, đại lộ số bảy náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập. Một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ đỗ ở góc phố.
Người họa sĩ đang uống latte trong quán cà phê không kìm được ngẩng đầu lên. Người bạn làm quản lý ngồi đối diện anh ta vẫn không ngừng than phiền.
“Công việc này tôi không muốn làm nữa! Hoa khôi trong Học viện Mỹ thuật mà anh còn chê, người mẫu đạt giải bạc lần trước cũng không vừa ý anh. Đây là thành phố nghệ thuật, không phải cỗ máy điều ước của anh! Dù anh có là họa sĩ đoạt giải Monet đi nữa, không ai là hoàn hảo, giống y chang trong bản vẽ tưởng tượng của anh đâu... Rốt cuộc anh muốn tìm một người mẫu hoàn mỹ thế nào hả?”
“Tôi muốn người kia. Anh có thể liên lạc với cậu ấy không?”
Người quản lý nhìn theo hướng tay của họa sĩ. Một thanh niên đang bước xuống từ chiếc Maybach, được phục vụ vây quanh.
Nếu nói về tiêu chuẩn thẩm mỹ phổ thông, vẻ ngoài của thanh niên này không thuộc loại hoàn mỹ khí chất cao sang mà đa số người thích. Dáng người cậu ấy quá gầy gò, làn da lại nhợt nhạt, tạo nên một vẻ nghệ sĩ bệnh tật, nhạy cảm thần kinh.
Nhưng cậu ấy có một chiếc mũi cao đầy kiêu hãnh, và một đôi mắt vừa sắc bén vừa e thẹn, mâu thuẫn mà vẫn tràn đầy cảm xúc. Điều này khiến cậu ấy trông giống một thiếu niên chưa hiểu sự đời hơn là một thanh niên đẹp trai.
Góc đường phủ đầy băng tuyết. Nhưng cậu ấy như chẳng hề để ý dưới chân mình. Vừa nhìn điện thoại, cậu ấy vừa cau mày, dường như bị một tin nhắn bất ngờ làm rối trí.
Vì vậy, ngay khi bước xuống, cậu ấy suýt trượt ngã.
Khuôn mặt của cậu ấy hiện lên vẻ ngượng ngùng như trẻ con. Được người phục vụ đỡ dậy, cậu ấy cất điện thoại, điều chỉnh lại biểu cảm rồi đi vào quán cùng họ.
Chỉ một ánh nhìn, người họa sĩ đã nhận ra rằng, cậu ấy chính là người mẫu mà anh luôn tìm kiếm.
Người bạn của anh ta lại cười khẩy một cách kỳ lạ: “Ô, không đời nào.”