Trác Luân bước vượt lên trước Tiêu Kỵ, chĩa mũi kiếm về phía Triệu Mân đang quỳ dưới đất:
"Này! Ngươi không nghe thấy vương gia còn có chính sự phải làm à? Muốn dâng thiệp mời thì cũng tìm lý do chính đáng một chút, cẩn thận không lại bị lột da ném về đấy, mau đứng dậy!"
"Tấm lòng ta như trăng sáng, vương gia minh giám."
Nói rồi, Triệu Mân chậm rãi đứng lên, ra lệnh:
"Vân Tuyền, đưa xe ngựa sang một bên, nhường đường cho vương gia."
Vân Tuyền đáp:
"Dạ, thế tử."
Y lập tức đứng dậy, nhanh chóng kéo xe ngựa sang góc đường.
Lúc này trời không chiều lòng người, tuyết lại bắt đầu rơi.
Trác Luân thấy chủ nhân không đáp lại tiểu mỹ nhân kia, liền thu kiếm, cùng cưỡi lên ngựa:
"Chủ nhân, mặc kệ bọn họ đi. Tuyết sắp lớn rồi, lát nữa bọn họ cũng sẽ tự rời đi thôi."
Tiêu Kỵ khẽ siết chặt bụng ngựa, không thèm liếc mắt đến Triệu Mân một lần:
"Giá!"
Ngựa hí dài, tung vó hất tung một mảng tuyết trắng xóa, lao nhanh về phía quan đạo phía xa.
Triệu Mân lặng lẽ nhìn theo bóng dáng khuất dần trong màn tuyết, rồi lại quỳ xuống đất.
Vân Tuyền cuống quýt:
"Thế… thế tử, vì sao chúng ta vẫn còn quỳ ở đây? Người sức khỏe không tốt, chi bằng về trước rồi tìm cách khác?"
Triệu Mân lắc đầu.
Sự tình đã đến nước này, người có thể giúp y còn ai nữa đây?
Hôm nay, y đã gặp được Tiêu Kỵ, thì nhất định phải vào được phủ Nhϊếp Chính vương.
Chỉ mong rằng Tiêu Kỵ thực sự thích dáng vẻ này của y, đúng như những gì trong mộng đã phán.
Quản gia Vương tiễn vương gia đi xong, quay lại nhìn hai người quỳ trước mặt đến từ phủ Hải Bình hầu, phẩy tay xua nhẹ hai cái, nhàn nhạt cất lời:
"Các ngươi xem ra cũng ngoan ngoãn hơn đám hôm qua, không làm ầm lên trước cửa. Nhưng lão phu cũng khuyên thế tử gia một câu: vương gia không muốn dây dưa với phủ Hải Bình hầu, dù ngươi có quỳ đến chết ở đây cũng vô dụng."
Triệu Mân khẽ gật đầu, giọng điệu thành khẩn:
"Vậy xin quản gia thông cảm, để ta quỳ ở đây chờ vương gia hồi phủ."
Quản gia Vương: "…"
"Thôi được thôi được, chỉ cần ngươi không làm ầm ĩ, muốn quỳ thì cứ quỳ đi."
________________________________________
Từ vương phủ đến hoàng lăng Bình Khánh ở Nam Sơn, Tiêu Kỵ và Trác Luân thúc ngựa đi suốt hơn một canh giờ. Địa thế núi non hiểm trở, cúng bái xong xuôi, bọn họ lại quay về. Khi vào đến kinh thành, trời đã nhá nhem tối.
Thoáng chốc, Thái phi đã quy tiên hơn hai mươi năm.
Trừ bốn năm nay hồi kinh, chủ nhân cũng đã hơn mười năm chưa từng đến hoàng lăng dâng hương.
Nhưng năm nay có vẻ khác với hai năm trước, tâm tình chủ nhân dường như không quá u ám.