Thế Tử Vạn Người Ngại Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 11

Bò sao?

Chủ nhân quả thực rất biết cách hành hạ tiểu mỹ nhân.

Trác Luân đứng trước tiểu mỹ nhân, ánh mắt đầy hứng thú dõi theo chủ nhân của mình.

Sáng nay chủ nhân còn nói gì nhỉ? Đợi hôm khác sẽ lấy máu tẩy sạch kinh thành, tất cả cùng xuống hoàng tuyền bồi táng Thái phi, sau này sẽ có vô số kẻ thắp hương chung với người.

Lời nói thì dọa người đấy, nhưng vừa thấy mỹ nhân thì dường như khí thế đã thay đổi rồi.

Triệu Mân mím môi, trong cổ họng lờ mờ cảm nhận được vị tanh ngọt của máu, nhưng chút nhục nhã này vẫn chưa đủ để khiến y lùi bước.

"Chậc, không muốn bò à?"

Tiêu Kỵ hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống tiểu vật trước mặt đang quỳ trên đất.

"Còn tưởng phủ Hải Bình hầu các ngươi đã hạ quyết tâm lớn thế nào để đến cầu bổn vương cơ đấy?"

Hắn xoay người rời đi, vạt áo choàng cũng theo đó lay động trong gió.

Triệu Mân nhân cơ hội nắm lấy một góc áo Tiêu Kỵ, giọng nói nhẹ như thể chỉ cần một hơi thở là tan biến:

"Vương gia, hôm nay ta đến đây, không phải để dâng thiệp mời."

Lúc này, tổng quản vương phủ đã dắt tới hai con tuấn mã lông đỏ nâu. Nhìn đám người quỳ rạp trước cửa phủ, hắn chậc lưỡi:

"Vương gia, đã sắp đến giờ rồi. Nếu không đi ngay, e rằng khó kịp trở về trước giờ Dậu."

Tiêu Kỵ vốn vì câu nói của Triệu Mân mà dừng bước, giờ lại tiếp tục cất chân đi. Vạt áo choàng bị Triệu Mân nắm lấy cũng theo đó mà trượt khỏi tay y.

"Đi."

Trác Luân thấy chủ nhân quả thực không còn kiên nhẫn, liền rút kiếm ra khỏi vỏ:

"Bớt tìm cớ đi. Hôm nay vương gia tâm tình tốt, không lột da các ngươi, mau tránh đường!"

Vân Tuyền nhìn thế tử đang rơi vào cảnh khốn khó, lòng cũng đau đớn theo.

Từ lâu đã nghe danh vị Nhϊếp Chính vương này hung tàn bạo ngược, lòng dạ khó lường, thích hành hạ kẻ khác. Trẻ con ba tuổi trong kinh nghe tên hắn còn khóc thét không ngừng.

Giờ lại dùng cách này để sỉ nhục thế tử bọn họ!

"Nam tử hán đại trượng phu, thà chết chứ không chịu nhục!"

Vân Tuyền khẽ giọng nói:

"Thế tử… hay là chúng ta quay về thôi…"

Ngón tay trắng bệch của Triệu Mân siết chặt lớp tuyết dưới đất, ánh mắt cụp xuống, giọng nói yếu ớt:

"Vương gia, ta không phải đến để đưa thiệp mời, ta…"

Từng chữ một cất lên:

"Ta ngưỡng mộ vương gia đã lâu, muốn… muốn bái kiến vương gia."

Kiếm trong tay Trác Luân cứng đờ giữa không trung.

Nàng không nghe lầm chứ?

Tiểu mỹ nhân nói gì?

Ngưỡng mộ ai?

Ngưỡng mộ chủ nhân của nàng sao?

Ha ha ha! Đây là câu chuyện nực cười nhất nàng nghe được trong năm nay!