Lo sợ chủ nhân lát nữa xuống tay quá nặng, khiến cửa phủ vấy máu, Trác Luân liền rút đao ra trước, chỉ thẳng vào người đang đứng ngoài cổng:
"To gan! Ai cho các ngươi chặn trước phủ Nhϊếp Chính vương? Chán sống rồi à?"
Triệu Mân đứng trước cửa, nhìn hai người đang chậm rãi bước xuống bậc thềm đá.
Quả nhiên, giống hệt như trong giấc mộng của y.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ruột Tiêu Kỵ.
Trác Luân bước xuống bậc thềm, thấy rõ người đang đứng trước mặt không phải là đám người xấu xí hôm qua, mà còn… còn có chút xinh đẹp?
Nhưng có đẹp cũng vô dụng, đến đúng hôm nay, ai biết lát nữa chủ nhân có thực sự lột da y ra không!
Trác Luân cau mày tiến lên, thu kiếm vào vỏ:
"Ngươi là ai? Sao không nói gì?"
Triệu Mân chắp tay, hành lễ với nữ hộ vệ trước mặt:
"Tại hạ Triệu Mân, thế tử phủ Hầu gia Hải Bình, đến bái kiến vương gia."
Trác Luân: "?"
Không phải chứ, phủ Hầu gia Hải Bình thực sự cử thế tử đến?
Trác Luân nhìn kỹ kẻ tự xưng là Triệu Mân, lại gần hơn liền phát hiện y còn đẹp hơn chút nữa, da trắng như bạch ngọc, mái tóc đen như mực, dáng vẻ yếu ớt mỏng manh, chính là kiểu chủ nhân thích.
Lẽ nào cái tên "tân khoa trạng nguyên chó má" mà chủ nhân nói, lại là một tiểu mỹ nhân như vậy?
Người trước cửa vẫn đang mất kiên nhẫn.
Trác Luân nhìn Triệu Mân từ đầu đến chân, không nói gì, cũng không tự quyết định được, vội vã quay lại bên cạnh Tiêu Kỵ, thấp giọng nói:
"Chủ nhân, tiểu mỹ nhân mà người nhắc đến hôm qua thực sự đến rồi, có muốn gặp không?"
Tiêu Kỵ nhướng mày:
"Mỹ nhân?"
Hắn nói Triệu Mặc là mỹ nhân lúc nào?
Tiêu Kỵ sa sầm nét mắt quát: "Ngươi điếc à? Không nghe hắn nói hắn là Triệu Mân sao?"
Phủ Hầu gia Hải Bình đúng là biết nghe lời.
Quả nhiên là đưa một vị thế tử đến.
Một vị...
Thế Tử giả.
Tiêu Kỵ khẽ bật cười, bước lên hai bước, nhìn người đang đứng trong tuyết:
"Thế tử phủ Hầu gia Hải Bình?"
Triệu Mân nghe tiếng gọi, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh nhìn chạm phải người nam nhân cao lớn trước mặt.
Nam nhân dáng vẻ quyền quý, khoác lên mình chiếc áo gấm đen thêu kim tuyến, thắt lưng quấn đai ngọc khắc hình sói trắng, toàn thân toát lên khí chất cao quý. Đôi đồng tử vàng kim độc nhất nhìn y chăm chú, thâm sâu khó lường.
Người này… chính là Nhϊếp chính vương Tiêu Kỵ.
Triệu Mân quỳ xuống hành lễ:
"Tại hạ là Triệu Mân, thế tử phủ Hầu gia Hải Bình, bái kiến vương gia. Vương gia cát tường."
"Ừm."
Giọng Tiêu Kỵ trầm thấp đến mức đáng sợ, mang theo một áp lực vô hình khiến người khác không rét mà run.
Triệu Mân giữ nguyên tư thế hành lễ, nhưng chưa kịp nói thêm câu nào, liền nghe thấy giọng nói lạnh băng của người trước mặt vang lên.
“Bò qua đây.”