Chẳng lẽ là vì sáng nay gặp được mỹ nhân trước cửa phủ?
Trác Luân theo sát Tiêu Kỵ, nhìn bóng chủ nhân cưỡi ngựa nhàn nhã phía trước, không nhịn được liền thúc ngựa lên hỏi:
"Chủ nhân, hôm nay ngài có vẻ tâm trạng không tệ, chẳng lẽ thực sự tin mấy lời… ngưỡng mộ của tiểu mỹ nhân kia sao?"
Chuyện hoang đường quá mức rồi!
Dù Đại Tông có phong tục phóng khoáng, thậm chí còn nghiên cứu ra bí dược giúp nam tử hoài thai.
Nhưng chủ nhân của bọn họ là ai chứ? Đó chính là "Tây Bắc sát thần" danh tiếng lẫy lừng, tai tiếng phong lưu còn truyền xa vạn dặm! Ở Tây Bắc, hắn có lời đồn đã nuôi đến hàng trăm nam sủng, thanh danh thối nát đến không chịu nổi. Dẫu lời đồn này do chính người trong phủ hắn lan ra, mà kinh sư chưa có chứng thực, thì cũng chẳng có công tử quyền quý nào nghe xong vẫn còn dám ngưỡng mộ hắn.
Chẳng lẽ muốn gả vào vương phủ rồi trở thành một trong hàng trăm thị thϊếp ở phủ cũ của hắn sao?
"Sao vậy, chẳng lẽ bản vương không thể có người thích?"
Tiêu Kỵ thong thả vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, giọng điệu lãnh đạm mà tràn đầy tự tin, cứ như thể thực sự có người si mê hắn vậy.
"Chủ nhân đương nhiên là phong lưu tuấn lãng, tuấn tú vô song, hơn nữa đôi mắt kim sắc kia là kỳ vật hiếm thấy."
Trác Luân tâng bốc xong, lập tức trở về thực tế:
"Nhưng hắn là thế tử phủ Hải Bình hầu, hôm qua người trong phủ bọn họ còn hối lộ chúng ta. Ngài thực sự tin hắn ngưỡng mộ ngài, muốn làm quen với ngài sao? Hay chỉ là mượn cớ mỹ sắc để dụ dỗ, hòng lừa ngài đến tham dự yến tiệc nhận thân của hắn?"
"Mỹ sắc dụ dỗ ư?"
Tiêu Kỵ bật cười, ánh mắt lộ ra vài phần mong chờ:
"Có vẻ như sắp có trò hay để xem rồi đây."
Trác Luân: "…"
Không ổn rồi!
Tiêu Kỵ lẩm bẩm đôi câu, đột nhiên siết chặt đùi kẹp bụng ngựa, con tuấn mã lập tức phi nước đại, cuốn theo cát bụi cuồn cuộn mà lao vun vυ't về vương phủ, để lại Trác Luân bị bỏ lại phía sau.
Trác Luân vội giật dây cương, lớn tiếng gọi:
"Ê! Chủ nhân, chờ ta với!"
________________________________________
Triệu Mân không biết mình đã quỳ bao lâu, chỉ cảm thấy trên người phủ đầy tuyết trắng.
Đôi chân đã tê rần, đầu gối cũng chẳng còn cảm giác.
Đau.
Đau đến thấu xương.
Quản gia Vương xoay quanh y, sốt ruột đến mức đi đi lại lại:
"Thế tử gia, hà tất phải làm thế này? Dù sao ngài cũng là tiểu hầu gia tương lai, quỳ mãi ở đây thành ra ra thể thống gì?"
Lúc trưa lão chỉ thuận miệng nói một câu, ai ngờ tiểu thế tử này thực sự quỳ mãi không chịu đi.