“Tôi nghĩ có chút nhầm lẫn ở đây...”
Lộ Mộc nỡ nụ cười méo mó pha lẫn hoang mang. Nhưng trước sự đấu tranh và bước chân đang lùi dần của cậu, người chỉ huy chỉ lạnh lùng phẩy tay, ra hiệu cho những binh lính thúc ép cậu vào trong.
“Này! Khoan đã, các người làm vậy là phạm pháp đấy! Mau buông_”
Cậu vùng vẫy, cả thân nhanh chóng bị nhấc bổng lên không trung. Họ không có ý định để cậu nói hết câu, răm rắp nghe theo mệnh lệnh của chỉ huy ném cậu vào cánh cửa đen tối trước mặt.
“Đừng mà, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để chết thêm lần nữa đâu!!” cậu rêи ɾỉ, nức nỡ phản kháng. Gương mặt vặn vẹo đến hài hước, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: “tôi chỉ là một thường dân thôi! Tôi không có kinh nghiệm đối đầu với thú dữ đâu mà.”
Trước sự bất lực kêu gào của Lộ Mộc, xung quanh đột ngột im bặt. Những âm thanh như tiếng gió, tiếng giày của binh lính, hay tiếng nhịp đập hoảng hốt của chính trái tim cậu dường như đều bị ai đó nhất nút “tắt” . Mọi thứ chìm trong tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể cả thế giới đã đóng băng.
“Cái...cái quái gì vậy??” Lộ Mộc sợ hãi nói, ánh mắt mở to nhìn tứ phía, ngay cả hai tên lính bên cạnh cậu cũng cùng lúc ngừng hoạt động.
Sau một giây, âm thanh máy móc từ không gian vọng lên với giọng lạnh lùng và rõ ràng.
[Chúc mừng ký chủ đã mở cổng đầu tiên]
[Hộp quà chào mừng: độc giả toàn tri...]
[Mức độ sống sót: 0%]
[Nhiệm vụ ẩn: vượt qua chướng ngại... sẽ bắt đầu trong vòng mười giây tới]
Lộ Mộc đứng chết trân, đôi mắt trợn tròn như muốn bật khỏi hốc mắt.
“Này! Cái gì mà nhiệm vụ ẩn chứ?? Tôi không biết gì hết!”
Cậu hoảng loạn quơ đạp hai chân, cả thân rơi mạnh xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn xung quanh, như thể đang tìm nơi phát ra âm thanh chó chết đó.
Tuy nhiên hệ thống, với giọng lạnh lùng máy móc, phớt lờ đi cơn thịnh nộ của cậu.
[Kích hoạt hộp quà chào mừng..]
[Trích xuất dữ liệu thế giới...]
[Đồng bộ hóa hoàn tất, chuyển giao thông tin cốt lỗi. Chuẩn bị...]
Lộ Mộc còn đang định mở miệng phản đối thì đột nhiên, một cảm giác kỳ lạ đâm thẳng vào đầu cậu. Từng hình ảnh, lời thoại cho đến diễn biến nhỏ nhất như có ai đó nhồi nhét tất cả vào trong não bộ. Cảm giác ấy không đau đớn như cậu nghĩ, nhưng nó lại khó chịu giống như có hàng ngàn mũi kim li ti chạy dọc dây thần kinh, khiến cậu không khỏi co rúm người lại.
“Ah...mau, mau dừng nó lại đi!!” Lộ Mộc hét lên, hai tay ôm chặt đầu như muốn ngăn chặn dòng ký ức tiếp tục tàn phá tâm trí. Cậu nhìn thấy cái chết của chính mình, nhìn thấy cả một thành phố bị thiêu rụi dưới đôi bàn tay đẫm máu của Everan, hay cái kết đầy thống khổ của hắn trước lưỡi dao sắc lạnh của nam chính.
Lộ Mộc không chỉ nhìn thấy, cậu còn cảm nhận được từng vết cắn, vết cắt trên cơ thể cậu. Những cơn đau Everan phải chịu đựng khi bị đánh đập và bị hành hạ, hay cơn quặn thắt, đốt cháy trong lòng ngực bởi thứ sức mạnh hắn đang nắm giữ.
Gần như tất cả những cảm giác của Everan đều được hệ thống liên kết với cảm xúc của Lộ Mộc. Để nhắc nhỡ cậu rằng cậu chính là định mệnh của Everan, người duy nhất có thể giúp hắn ổn định cảm xúc, và cũng chỉ có cậu mới có thể thay đổi vận mệnh của chính mình.
Khi dòng ký ức cuối cùng trôi qua, Lộ Mộc thở hỗn hển nằm phịch xuống mặt đất. Gương mặt cậu trắng bệch, đôi mắt lờ đờ, môi mấp máy đầy bất lực: “mẹ kiếp...tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi mà.”
Giọng cậu rêи ɾỉ, ngước nhìn lên trần nhà tối đen như mực, vẻ mặt méo mó: “nếu đã bắt tôi xuyên sách, thì đáng lẽ cũng phải để tôi làm một NPC có quyền có thế một chút đi! Sao phải là một NPC chết ngay tập một chứ?!”
Lộ Mộc dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nghiến răng gằn giọng: “mà không chỉ chết bình thường thôi đâu! Tôi còn bị thằng điên đó xé toạc cơ thể, cả tứ chi đều bị mất hết, hắn ta thậm chí còn ung dung nhìn bộ dạng chết dần của tôi nữa cơ!! Hệ thống, các người là lũ thất đức mà!”
Lộ Mộc gào lên thảm thiết, không hề biết rằng thế giới đã bắt đầu vận hành.
“Ai thất đức cơ?”
Người chỉ huy lạnh lùng đứng bên cạnh, ánh mắt dán vào cơ thể nằm ườn dưới đất của cậu: “sao cậu còn chưa chịu vào?”
Giọng anh ta trầm thấp, vừa phải nhưng đồng thời cũng khiến hai tên lính lúc nãy không khỏi hoang mang.
“Sao...sao cậu ta thoát được vậy ta?” họ lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng kẹp Lộ Mộc ở giữa, không nói không rằng trực tiếp ném thẳng cậu vào căn phòng, đóng sầm cửa lại.
Lộ Mộc bị đẩy vào bên trong không kịp phản ứng liền ngã xấp mặt xuống sàn. Cậu kêu lên vài tiếng, sau đó lảo đảo bò dậy.
Đôi mắt cậu khẽ nhìn về phía trước, trợn căng mắt chỉ để nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Tuy nhiên, nó lại tối đến mức cậu cảm giác ánh sáng từ thế giới bên ngoài đã bị nuốt chửng ngay khi cánh cửa sau lưng cậu đóng lại.