Lộ Mộc không cảm thấy cơn đau hiện hữu trên thân xác. Nhưng lại thấy bản thân mình tựa hồ trôi nổi giữa một khoảng không vô định. Xung quanh cậu bắt đầu xuất hiện những màn sương mờ mịt, đặt quánh. Những chùm tia sáng xanh đỏ xen kẽ chạy dài như dòng điện xuyên qua cơ thể cậu.
Lộ Mộc cố cử động, nhưng cơ thể như đang phải chịu một sự kiểm soát khác mà không phải cậu. Lộ Mộc chỉ có thể bất lực và tiếp tục lơ lửng giữa không trung với tâm trí không ổn định.
“...Chuyện gì vậy nhỉ? Đây là...địa ngục, hay thiên đường?”
Nổi hoảng loạn dần quá tải, trước những lời nói mơ hồ của chính mình. Lộ Mộc nhận ra rằng linh hồn cậu đang bị hút vào một xoáy nước khổng lồ. Cậu điên cuồng vùng vẩy thoát khỏi cảm giác đau đớn, quặn thắt bởi linh hồn bị xé toạc ra và cuốn đi.
Sự khó chịu đến buồn nôn kia nhanh chóng trở nên rời rạc và tầm nhìn cũng được làm rõ. Tuy nhiên, thay vì một khung cảnh quen thuộc thường thấy, hay một căn phòng nào đó trong bệnh viện. Thứ trước mặt cậu, lại là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Một cung điện đồ sộ với cột đá sặc sỡ khổng lồ. Xung quanh là vài người hầu nữ đang tất bật chuẩn bị khăn, nước và một số băng cầm máu. Biểu cảm trên gương mặt mỗi người đều có một đặc điểm chung.
Sợ hãi.
Họ đang lo sợ điều gì? Lộ Mộc căng thẳng hướng mắt về căn phòng đối diện. Ánh mắt cậu kinh hãi, mở lớn nhìn đăm vào luồng sáng mờ ảo từ hai ngọn đuốc chập chờn phản chiếu lên cánh cửa. Lộ Mộc có thể cảm nhận được khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong tựa như cánh cổng dẫn đến địa ngục.
Lộ Mộc khẽ nuốt nước bọt, đứng đực tại chỗ một lúc lâu trước khi có một bàn tay đánh mạnh lên vai cậu.
Người phụ nữ mím môi, đôi mắt sắc sảo nhìn cậu, rồi nhìn về phía căn phòng.
“Hãy nhìn cho kỹ...kết cục của bọn họ khi cố bước vào ranh giới của cái chết.”
Lộ Mộc mở to mắt, ghim chặt vào cánh cửa với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, sự khô khan đến từ cổ họng, sự lạnh lẽo đến từ các đốt ngón tay khi xoắn vào nhau. Cậu run rẫy, không dám rời mắt một giây nào.
Mặc dù câu nói của người phụ nữ kia có chút mơ hồ. Nhưng cô ta không hề nói dối, chỉ khi ba cái xác đột ngột bị vức ra khỏi căn phòng, cậu lập tức không còn sức lực ngã quỵ xuống mặt đất, cùng với cơn buồn nôn bắt trào ngược lên từ dạ dày.
Lộ Mộc bịt chặt miệng, ngăn chặn thứ chất lỏng bên trong cổ họng.
“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy!!”
Đẩy đám người hầu sang một bên là một đoàn binh linh tay cầm binh khí, thân mặc giáp sắt xuất hiện làm náo loạn dãy hành lang. Họ bước lại gần những cái xác và bắt đầu dọn dẹp như thể đã quen với cảnh tượng máu me này.
Trong ba cái xác được ném ra, có tới hai nữ một nam. Người đàn ông đầu tiên ném ra bị phanh thây một cách tàn nhẫn, các mảnh cơ thể bị xé rời, hệt như thủy tinh bị đập vỡ. Máu đỏ sẫm loang lỗ khắp nơi, thấm vào những viên đá lát sàn. Phần ngực mở toang như thể đã bị một con vật hoang dã nào đó dùng răng cắn xé nát.
Hai cái xác kia còn đỡ hơn chút ít, nhưng đầu đều đã không còn. Lộ Mộc nghiến răng nhìn sang hướng khác, không dám đối diện với hai cái xác mất đầu, cổ bị xé rách nham nhở để lộ xương trắng và các đường mạch máu tơi tả như những sợi vải vụn.
Lộ Mộc cố gắng hít thở, l*иg ngực như bị bóp nghẹt bởi hình ảnh trước mắt.
“Rốt cuộc đây là nơi nào.” cậu rêи ɾỉ, mặt không còn vết cắt, mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi và cảm giác ngợp thở khiến cậu bắt đầu nảy sinh ảo giác.
Chỉ huy binh lính cũng đã bắt đầu chú ý đến Lộ Mộc. Đôi bốt da cứng cáp dẫm trên nền đá đầy máu từ từ tiến về phía cậu.
Mắt anh ta có màu xám nhạt, lạnh lẽo khi nhìn cơ thể run rẫy đang ngồi bệt xuống mặt đất. Đối với anh ta, một kẻ thấp bé yếu ớt như cậu luôn là cái gai trong mắt, và ngược lại, anh ta cũng không phủ nhận các guide là những con người đẹp đẽ nhất tồn tại trong thế giới này.
“Đứng dậy đi.” giọng người chỉ huy trầm thấp, điềm tĩnh.
Lộ Mộc ngước lên, nhìn chằm chằm vào người chỉ huy. Trong đôi mắt của thoáng lên sự lưỡng lự trước khi đưa tay ra để anh ta kéo cậu đứng dậy.
“Cậu ổn không?”
“Ừm...”
Lộ Mộc khẽ gật đầu, gương mặt xanh xao cúi nhẹ xuống, dường như không thể che giấu sự hỗn loạn trên đôi vai run rẫy. Thế nhưng khi cậu còn đang định mở miệng nói lời cảm ơn với người đàn ông không quen biết này. Lời nói tiếp theo của anh ta tựa một con dao cùi đâm xoáy vào ngực cậu.
“Ổn rồi thì vào trong đi.” vẻ mặt người chỉ huy không có lấy một cảm xúc khi nói ra những lời vừa rồi. Thậm chí dù biểu cảm của cậu có đang nhiệt tình phản đối.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cậu là người cuối cùng trong hôm nay...Theo...chúc cậu may mắn.”
“...Khoan đã! Theo là tên quái nào thế???”