Căn phòng lớn nhưng lại mang cảm giác ngột ngạc. Từng bức tường phủ kín những bức rèm dày màu đen. Mùi gỗ cháy nhẹ, pha lẫn mùi sắt và máu tanh thoang thoảng trong không khí khiến Lộ Mộc bất giác rùng mình.
Cậu mím môi, loạng choạng đứng dậy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Lúc này cậu mới nhận ra, toàn thân cậu đều loang lỗ vết máu do ba cái xác kia để lại.
“Hức...đáng sợ quá.” Lộ Mộc lẩm bẩm, đôi chân lùi lại rồi dừng hẳn trước tiếng động khe khẽ thoát ra từ chiếc giường lớn đối diện.
“Ai...ai thế?”
Đột nhiên, từ dưới gầm giường, một thứ gì đó đang bắt đầu di chuyển. Xung quanh quá tối để Lộ Mộc nhìn rõ mọi thứ, nhưng cậu vẫn cảm nhận một tiếng cào nhè nhẹ, hệt móng vuốt đang kéo lê trên nền lác gạch.
Lộ Mộc không dám thở mạnh, cả người cứng đờ, ánh mắt kinh hoàng nhìn đăm xuống gầm giường, không dám rời mắt khỏi bóng đen đặc quánh, ma mị vẫn đang chuyển động.
Ngay sau đó, một thân ảnh nhỏ bé từ từ bò ra. Là Everan. Lộ Mộc chắc nịch nghĩ thầm trong đầu, bởi vì cậu biết rõ, trên thế giới này sẽ không có đứa trẻ nào có đôi mắt kỳ lạ hơn hắn.
Từ trong bóng tối, đôi mắt hỗ phách ấy phát sáng rực rỡ, sắc bén đến mức có thể xuyên thấu mọi thứ, đôi đồng tử dọc co rút như mắt rắn, mang theo sự nguy hiểm và lạnh lẽo tột cùng.
Dù thân hình nhỏ bé và bò lường dưới đất, Lộ Mộc vẫn có thể cảm nhận rõ một áp lực lớn đè nặng lên không khí khi đứa trẻ đó xuất hiện.
Dưới ánh sáng mờ ảo duy nhất có trong căn phòng. Lộ Mộc mới nhìn ra làn da tái nhợt gần như trong suốt của hắn. Mái tóc đen dài rối tung, bết dính và rũ xuống gương mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo.
Everan bò lại gần, đôi tay nhỏ với những ngón dài cào nhẹ lên mặt sàn. Ánh mắt dán chặt lên cơ thể Lộ Mộc, hiện hữu một nổi khát máu nguyên sơ đến mức khiến cậu run lên không ngừng.
Một tiếng gừ trầm thấp vang lên sâu trong cổ họng đứa trẻ. Lộ Mộc lùi lại một bước, mồ hôi lạnh ướt đẫm phần trán. Cậu giơ cả hai tay lên, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, miệng liên tục lẩm bẩm một mình.
“Hệ thống đại ca! Hệ thống đại ca... làm ơn cứu tôi đi mà!!”
Đột nhiên, không một tiếng động báo trước, Everan bất ngờ lao lên, trực tiếp đè cả cơ thể to lớn gấp đôi của Lộ Mộc xuống đất. Lộ Mộc không kịp phản ứng, chỉ có thể dùng cánh tay yếu ớt của mình phòng thủ dưới sức mạnh đáng ngạc nhiên của hắn.
“Ưm! Đau!...” Cậu hốt hoảng hét lên. Cơ thể không ngừng dẫy giụa trước khi kịp cảm nhận hàm răng sắc nhọn như dao găm cắm sâu vào cánh tay mình.
Nhưng dù cho Lộ Mộc có la hét thảm thiết như thế nào, Everan vẫn giữ một biểu cảm lạnh tanh, không chút nhân tính đối với thân ảnh bị hắn kìm chặt bên dưới.
“Á, đau! Đau chết mất!” Lộ Mộc rít lên, nước mắt lập tức trào ra: “Mẹ kiếp! Phản diện gì mà cắn người như chó vậy?!”
Máu từ vết thương không ngừng chảy xuống sàn, đỏ sẫm và tanh nồng. Ngay cả lý trí cũng đang mất dần. Lộ Mộc nghiến răng, tầm nhìn bắt đầu mờ đi và từng mảnh ký ức nhỏ trong cuốn tiểu thuyết chợt ùa về.
Như một tia sáng cuối cùng trong cơn tuyệt vọng. Lộ Mộc lờ mờ nhớ tới phân cảnh phản diện lần đầu tiên gặp nữ chính. Cũng là hình ảnh Everan bị bao phủ bởi cơn khát máu, không có lý trí.
Phải rồi nhỉ...cô ấy đã dùng năng lực của mình để làm dịu con thú dữ trong người hắn.
Bằng một cái ôm. Lộ Mộc mím môi nghĩ thầm, mồ hôi túa ra không ngừng.
Cậu bất chấp là một thằng ngựa đực chính hiệu, thời khắc này không có sự lựa chọn nào khác.
Cánh tay bị răng nanh cắm sâu vào da thịt, cơn đau lan khắp cơ thể như muốn xé toạc cậu ra. Lộ Mộc cắn răng nuốt xuống tiếng hét, chậm rãi đặt tay còn lại lên tấm lưng nhỏ lạnh lẽo.
Everan vẫn không phản ứng, ánh mắt màu hổ phách lạnh lùng ngấu nghiến con mồi, giọng gầm gừ đầy nguy hiểm.
Lộ Mộc run rẫy ra sức vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của hắn, bất chấp vỗ nhẹ và an ủi.
“Everan...bình tĩnh...tôi không làm hại ngài...um...tôi đến để giúp ngài...” giọng cậu yếu ớt đứt quãng, hơi thở gấp gáp cố giữ đều lại.
Cơ thể Everan cứng đờ trong thoáng chốc, đôi mắt màu hỗ phách mở lớn và tiếng gầm gừ trong cổ họng nhỏ dần. Như thể đang đấu tranh với chinh mình, Everan từ từ nhả tay Lộ Mộc ra, để lại những vết máu nhòe nhoẹt trên da.
Hắn cảnh giác nhìn thân thể rả rời trên mặt đất, rồi lại bất giác lùi về sâu dưới gầm giường, âm thầm mở to đôi mắt sắc lạnh quan sát.
Không khí như chậm lại cùng âm thanh xung quanh tan biến. Chẳng biết qua bao lâu, Lộ Mộc vẫn nằm trên mặt đất, nhắm nghiền đôi mắt và hơi thở đã ổn định trở lại.
[Bíp..bíp!...ký...chủ, ký chủ...chúc mừng...bíp!]
[Hệ thống lỗi...lỗi... hệ thống lỗi! Bắt đầu bảo trì...rẹt rẹt!]