Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 9

“Cô… Cô…” Trần Tú Nga nhìn Mạc Văn Bội vừa khỏe vừa cao hơn mình một cái đầu, chị ta mấp máy môi nửa ngày vẫn không thốt nổi một chữ nào.

Nhìn sang người bên cạnh, con trai thứ hai của nhà họ Kiều, Kiều Trường Tài cũng oai vệ không kém, chị ta vô thức nuốt nước miếng.

Sau đó lại nhớ ra, ngay cả Kiều Hiểu Vân cũng là bác sĩ trong bệnh viện này, nếu bọn họ muốn đóng cửa làm gì đó với chị ta thật, chỉ e người trong bệnh viện này cũng sẽ giúp đỡ bọn họ.

Nghĩ đến chuyện em gái mình chưa thể sinh được con trai, người họ Trần bọn họ chưa có địa vị nói chuyện với người nhà họ Kiều.

Chị ta ngẫm nghĩ, chỉ cần em gái chị ta sinh được con trai, chị ta không tin, đến lúc đó, Kiều Trường Đông này lại không thương con trai, mà đi thương cái thứ đồ bỏ đi kia.

Còn vì sao chị ta chắc chắn là con trai, đương nhiên là bởi vì bọn họ đã đến tìm thầy Ngưu nổi tiếng ở trấn trên, người ta bảo đó là con trai, thì nhất định sẽ là con trai!

Kiều Trường Đông thương một đứa con gái như vậy, chờ đến lúc em gái chị ta sinh con trai, chẳng phải sẽ cưng chiều hơn sao?

Đến lúc đó, chưa bàn tới việc những người nhà họ Kiều phải cung cung kính kính, tôn sùng chị ta như khách quý, mà cái thứ đồ bỏ đi như Kiều Kiều cũng bị chị ta xử lý tùy ý!

Tất cả mọi thứ lướt qua đầu chị ta một lượt, nghĩ đến việc tương lai có thể tra tấn đồ bỏ đi kia, Trần Tú Nga hít thở nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chị ta chỉnh lại phần cổ áo xộc xệch do vừa bị xách lên, chị ta chẳng thèm để ý những người khác, chỉ dồn sự chú ý về phía Kiều Trường Đông rồi nói: “Kiều Trường Đông, con gái cậu còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, lần này hại em gái tôi sinh non, có phải cậu nên giải thích với nhà họ Trần chúng tôi không?”

Nói xong, không để Kiều Trường Đông kịp trả lời, chị ta tiếp tục hùng hổ hăm dọa.

“Đứa bé trong bụng em gái tôi chính là em trai ruột của nó, bây giờ nó đã ác độc như thế, sau này em gái tôi sinh nở, không biết nó còn định hãm hại em trai như thế nào, chẳng lẽ cậu không thấy sợ sao?”

“Không phải con, con không làm, không phải con!” Kiều Kiều mặc kệ việc bản thân đang khóc, liên tục phủ nhận ba lần.

Cô bé nhớ rõ, kiếp trước trên trán mình cũng có một vết sẹo, nhưng lại không thể nhớ ra nó xuất hiện như thế nào, cũng không nhớ rõ sự việc hôm nay được giải quyết ra sao.

Nhưng hôm nay, cô bé đã trùng sinh trở về, tiếp nhận tất cả ký ức trước đó, cô bé đã nhớ ra toàn bộ rồi.

Cô bé căn bản không hề đẩy Trần Ngọc Liên.

Ngược lại là Trần Ngọc Liên nhân cơ hội tất cả mọi người trong nhà họ Kiều ra đồng làm việc, cô ta làm chuyện xấu với một người đàn ông, sau khi bị Kiều Kiều phát hiện, cô ta đã cố ý bôi nhọ cô bé, thậm chí còn đẩy cô bé ngã, rồi lớn tiếng dọa rằng sẽ đuổi cô bé ra khỏi nhà họ Kiều.

Trần Ngọc Liên tát cô bé một cái thì thôi đi, còn mắng cô bé mang khuôn mặt hồ ly tinh, cô ta túm tóc Kiều Kiều, đập đầu cô bé vào mép băng ghế dài, đầu cô bé bị rách một đường rất dài, máu tươi chảy ra liên tục.

Như vậy vẫn chưa đủ, vài phút trước khi mọi người trở về, Trần Ngọc Liên đã đạp một cú vào bụng cô bé, đau giống như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn, Kiều Kiều không bò dậy nổi.

Mãi đến khi nhìn thấy người nhà họ Kiều trở về, Trần Ngọc Liên mới ngã xuống vị trí gần đó, nói rằng cô bé đã đẩy cô ta ngã!

Đó là người phụ nữ xấu xa, người phụ nữ cực kỳ xấu xa!

Kiều Kiều nhìn Kiều Trường Đông, cô bé ngừng lắc đầu, vừa sốt ruột vừa ấm ức.

“Ba, Kiều Kiều không hề… Không hề, là dì Trần đã đẩy Kiều Kiều, Kiều Kiều ngã đập đầu xuống, dì ấy còn đá Kiều Kiều nữa, bụng Kiều Kiều đau lắm… Ba…”