Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 8

Cô bé chưa kịp thoát khỏi cảm giác sung sướиɠ và khϊếp sợ vì trùng sinh, đã không chịu nổi hành động mê tín dị đoan của ba mình.

Cô bé mở mắt ra nhìn Kiều Trường Đông đang vừa vỗ lưng, vừa nhân cơ hội xoa đầu mình.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà mình đã nhớ tới mức phát điên, hốc mắt Kiều Kiều ầng ậc nước, cô bé không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào, chỉ rơi nước mắt.

“Ba…”

“Con sợ rồi phải không, đừng sợ đừng sợ, ba ở đây, ba sẽ bảo vệ bé ngoan của chúng ta, đừng sợ đừng sợ, không có yêu ma quỷ quái nào dọa được bé ngoan nhà chúng ta hết.”

Kiều Trường Đông vừa quay lại nhìn con gái nhỏ nhà mình, một bong bóng mini lại hiện trên đỉnh đầu cô bé.

Nhưng mà lần này, bong bóng nhỏ không còn khí đen mù mịt nữa.

Mà là phiên bản mini màu cam, cô bé đang đứng ở bên trong, dường như cô bé đang nhún vai, đôi tay nhỏ giang rộng, trông có vẻ bất đắc dĩ.

Anh chưa kịp kinh ngạc, thì bong bóng mini đã nhanh chóng biến thành màu xanh lam, những bọt nước nhỏ chảy rào rào xuống, tràn ra ngoài chiếc vòng bong bóng.

Phiên bản mini của cô bé đang liên tục lau nước mắt ở trong vòng bong bóng.

Kiều Trường Đông nghẹn lời nhìn chăm chú.

Anh vừa cúi đầu đau lòng dỗ dành cô con gái trong lòng, vừa chạm vào bong bóng kỳ lạ với khuôn mặt không một biểu cảm.

Nhưng, bong bóng xuất hiện đột ngột, tan biến cũng rất nhanh, anh chẳng kịp chạm vào thứ gì.

“Ba… Con…”

Kiều Kiều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cô bé lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể bật khóc liên tục.

Sau đó, tiếng khóc của Kiều Kiều càng lúc càng lớn, càng ngày càng đau thương, cô bé thở hổn hển…

Kiều Trường Đông thấy con gái đột nhiên khóc dữ dội như vậy, anh thật sự không quan tâm được nhiều như thế, trái tim sắp bị tan nát vì tiếng khóc của cô bé.

Hai mắt anh đỏ ngầu, ôm cô bé vào trong lòng, liên tục thơm mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, phúng phính của cô bé.

Anh cưng chiều: “Ngoan, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, có phải vết thương đau không? Ba thổi cho bảo bối nhé, thổi rồi sẽ hết đau nè.”

Kiều Trường Đông phồng má, cẩn thận thổi vào miếng gạc đang băng trên trán giúp con gái.

Trần Tú Nga đang chống nạnh, kiêu ngạo mắng, nhìn thấy dáng vẻ ngọt ngào phát ngấy của hai ba con, chị ta tức tới mức méo cả miệng.

L*иg ngực chị ta phập phồng dữ dội, chị ta liếc mắt nhìn đám đông đang dần dần tụ lại hóng hớt xung quanh phòng, đôi mắt híp lại.

Trần Tú Nga chợt nảy lên suy nghĩ gì đó, chị ta vừa mới khụy gối xuống, định nằm lăn ra mặt đất, khóc lóc om sòm tố cáo tên khốn Kiều Trường Đông cho mọi người nghe.

Thì cảm nhận được cổ áo phía sau đột nhiên bị siết chặt, giây tiếp theo, hai chân chị ta bị nhấc khỏi mặt đất, có người đã xách cổ chị ta vào trong phòng bệnh.

Ngay sau đó, “rầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Nhìn thấy cánh cửa đã đóng lại, còn bản thân thì đột nhiên bị xách lên, Trần Tú Nga hoảng sợ, khuôn mặt bắt đầu trắng bệch.

“Có phải chị thông gia sắp mệt chết rồi không? Vừa nãy tôi thấy hình như cẳng chân chị cứ lảo đà lảo đảo, bây giờ là thời điểm em dâu cần chị nhất, chị không thể xảy ra chuyện gì được, nhất định phải nghỉ ngơi cẩn thận.”

Người vừa xách chị ta vào phòng chính là con dâu thứ hai của nhà họ Kiều, tên là Mạc Văn Bội. Trước khi lấy chồng, nhà chị ấy từng mở lớp dạy võ, sức rất khỏe, nên có thể xách một người gầy gò như Trần Tú Nga chẳng khác gì con gà con.