Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 7

Những kẻ đã làm hại cô bé và gia đình kiếp trước, cô bé nhất định sẽ trả lại gấp bội. Tất cả bọn chúng đều phải trả giá!

Nghĩ đến đây, đôi mi dài của cô bé rung mạnh hơn, khiến Kiều Trường Đông nhận ra. Anh thoáng giật mình, ánh mắt lập tức hướng về con gái. Nhưng rồi, điều anh thấy khiến anh kinh ngạc.

Trên trán của Kiều Kiều, một bong bóng nhỏ màu đen cỡ bàn tay chầm chậm hiện lên!

Càng kỳ lạ hơn, bên trong cái vòng tròn đen ấy, những bọt khí nhỏ bắt đầu nổi lên, phiên bản mini của con gái anh xuất hiện, kích thước chỉ to bằng một ngón tay út.

Lúc này, phiên bản mini của con gái đang đứng lơ lửng giữa bong bóng nhỏ.

Cô bé chống tay lên chiếc eo mũm mĩm, tay kia cầm một con dao nhỏ dính đầy máu, sau đó không biết rút đâu ra một cuốn sổ, bên trên ghi một dòng chữ “sổ ghi thù”, rồi làm động tác mài dao xoèn xoẹt.

Khung cảnh đầy máu me, bầu không khí rùng rợn, biểu cảm thì hung dữ, có thể khiến người ta… Đáng yêu chết mất!

Kiều Trường Đông chớp mắt, sau đó lại tiếp tục chớp mắt.

Anh dụi mắt thật mạnh, nghi ngờ không biết có phải bản thân thức đêm nên hoa mắt hay không.

Nếu không, tại sao lại nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc như vậy.

Đúng lúc anh định vươn tay chạm vào bong bóng mini, thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ ngoài cửa, cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đá văng ra.

Sau đó “rầm” một tiếng, Kiều Trường Đông trơ mắt nhìn bong bóng nhỏ trên đầu con gái tan biến dần dần.

Phiên bản mini của con gái cũng biến mất.

Lúc này, Trần Tú Nga đang đứng ở cửa, một tay chống nạnh y như người đàn bà đanh đá, chị ta chỉ tay vào người trong phòng rồi mắng chửi.

“Kiều Trường Đông, cậu có phải người không vậy!”

“Em gái tôi sinh non vì cậu, còn suýt nữa mất cả mạng, cậu thì ở chỗ này làm rùa đen rụt cổ, chẳng nói với chúng tôi một lời, còn ôm đứa trẻ suýt chút nữa hại chết em ấy, cậu coi nhà họ Trần chúng tôi là cái gì?”

“Cậu còn nhớ lời bản thân từng nói trước mặt ba không, cậu đối xử với em gái tôi như vậy sao!”

Bây giờ đã là chạng vạng, rất nhiều bác sĩ trong bệnh viện tan ca, ngoại trừ một số bác sĩ và y tá vẫn đang làm nhiệm vụ, thì chỉ còn người nhà của bệnh nhân, hành lang lác đác vài bóng người.

Trần Tú Nga mắng chửi oang oang một lúc, khiến bệnh nhân trong phòng và các y bác sĩ đang trực ban ở văn phòng đều ló đầu đi ra.

Bọn họ chỉ hận không thể kéo dài cổ thêm một mét, biến đôi tai thành chiếc loa, để hóng chuyện cho rõ.

Kiều Kiều vốn đang nằm nhắm mắt trong lòng Kiều Trường Đông, lật cuốn sổ ghi thù, sợ tới mức giật mình một cái, cô bé vô thức nép vào lòng Kiều Trường Đông.

“Bảo bối ngoan, đừng sợ, đừng sợ. Ba xoa đầu, xoa đầu, xoa đầu, không sợ nhé, không sợ nhé…”

Kiều Trường Đông cũng hoảng hốt trước cú đá này, sau khi phản ứng lại, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé đang run rẩy trong lòng mình, anh bỏ qua cảnh tượng kỳ lạ vừa rồi mà vội vàng dỗ dành con gái bảo bối trong lòng mình trước.

Ở nông thôn, trẻ con giật mình sẽ bị kinh hồn bạt vía, anh là đàn ông, trước kia chẳng tin một chút nào.

Nhưng khi đặt con gái bảo bối vào lòng, dù khó tin đến mấy anh cũng phải kêu lên vài tiếng, tựa như làm thế là có thể gọi được hồn vía của Kiều Kiều quay về.

“…” Kiều Kiều.

Hình người trong đầu cô bé buông tay, vừa bối rối vừa bất đắc dĩ.