Đỉnh Đầu Có Bong Bóng Mini, Đoàn Sủng Bé Cưng Đáng Yêu

Chương 10

Không nhắc đến còn ổn, vừa mới nhắc đến bụng, Kiều Kiều cảm giác hình như bụng lại đau.

Cô bé ôm bụng, cả người cuộn tròn giống như con tôm.

Hơn nữa, bởi vì cảm xúc kích động, vết thương trên trán cũng bắt đầu đau, cô bé cảm thấy toàn bộ phần đầu đang tấy lên từng chút, đau tới mức cả người cũng chìm vào mông lung.

“Kiều Kiều, bảo bối ngoan, con đừng dọa ba…”

Nhìn thấy con gái vừa nãy còn ổn, bây giờ mặt mày đột nhiên lại trắng bệch, cuộn tròn trong lòng mình, Kiều Trường Đông sợ tới mức mất hồn mất vía.

“Đặt con bé lên trên giường đi, mau tránh ra!” Thấy vậy, sắc mặt Kiều Hiểu Vân ở bên cạnh lập tức thay đổi, chị kéo Kiều Trường Đông dậy, lấy chiếc ống nghe luôn mang theo bên mình, đeo lên cổ.

Sau đó, chị nhanh chóng kéo góc chăn trên người Kiều Kiều, rồi vén áo cô bé lên đến ngang bụng, nhưng vừa mới vén được một đoạn, chị đã cảm tưởng như vừa hít phải khí lạnh.

Hồi nhỏ, Kiều Kiều được chăm sóc rất kỹ, tựa như ngọc mài, xinh xắn tới mức không giống người thật.

Da dẻ toàn thân cô bé trắng phát sáng, dù có phơi lâu dưới nắng cũng sẽ không bị sạm đi, mà chỉ đỏ lên, sau khi đỏ làn da còn trở nên trắng hơn.

Mặc dù chẳng ai trong nhà họ Kiều có làn da đen, nhưng suy cho cùng, nông dân cũng không thể quá trắng được.

Kiều Hiểu Vân thường dùng giọng điệu ngưỡng mộ để trêu ghẹo, da Kiều Kiều trắng như tuyết thế này, nhất định là có số công chúa.

Nhưng hiện tại, làn da trắng trẻo mà bình thường chị hay ngưỡng mộ không còn màu trắng nữa, nó đã tím bầm một mảng, thậm chí còn để lộ một vài tia máu.

“Súc sinh!” Mạc Văn Bội ở bên cạnh giúp Kiều Hiểu Vân vén quần áo, cũng nhìn thấy vết bầm này, mặc dù trước khi lấy chồng, nhà chị ấy mở lớp dạy võ, đã quen nhìn vết thương trên người học viên, nhưng khoảnh khắc này, chị ấy cũng kinh hãi.

Dồn sức nhiều cỡ nào mới có thể đá một đứa trẻ thành ra như vậy chứ!

Đúng là không bằng cả heo chó!

Kiều Trường Đông không nói gì, anh nhìn chằm chằm vết bầm trên bụng Kiều Kiều, vừa đau lòng vừa căm giận vừa hối hận!

Toàn thân anh toát ra một luồng sát khí, Kiều Trường Đông quay đầu nhìn thẳng Trần Tú Nga, dường như muốn ăn tươi nuốt sống chị ta.

Trần Tú Nga bị dáng vẻ này của Kiều Trường Đông dọa sợ, vô thức lùi ra ngoài cửa.

“Đông Tử, mọi người ra ngoài hết đi, gọi cả bác sĩ La đang trực ban trong văn phòng nữa!” Kiều Hiểu Vân nhìn khuôn mặt Kiều Kiều càng lúc càng tái nhợt, cơ thể cũng bắt đầu mất ý thức, bèn quay sang nói với Kiều Trường Đông.

Kiều Trường Đông đẩy Trần Tú Nga đang chắn trước cửa ra, mặc kệ cú đẩy khiến chị ta lảo đảo suýt nữa ngã khụy xuống mặt đất.

Anh mở cửa chạy ra bên ngoài, con người vừa cao lớn vừa khỏe khoắn kẹp thẳng bác sĩ La đang ăn cơm trong văn phòng, mang người ta đến phòng bệnh.

Bác sĩ La vẫn cầm chiếc đũa trên tay, vẻ mặt ngờ nghệch, mãi đến khi Kiều Hiểu Xuân sốt ruột cầu cứu: “Bác sĩ mau tới đây đi, tình hình của Kiều Kiều không ổn, mọi người ra ngoài hết mau, đóng cửa lại!”

Bác sĩ La lúc này mới giật mình bừng tỉnh, ông ấy vội vàng vứt chiếc đũa trên tay xuống, cầm chai nước khử trùng bên cạnh, rửa sạch tay, sau đó mới đi đến.

Vài phút sau, ông ấy lại chạy ra khỏi phòng bệnh, theo sau là hai y tá đang vội vàng đẩy chiếc xe nhỏ, đưa Kiều Kiều đã bất tỉnh nhân sự vào trong phòng phẫu thuật ở cuối bệnh viện.