Việt Hoàng chọn cho cậu một chỗ ngồi gần với máy sưởi để mặc Thanh Nhã ngồi đó nhìn hết trái rồi đến phải như đang khảo sát thiết kế nơi này. Anh vào quầy pha chế pha cho cậu một cốc ca cao nóng, chọn một góc bánh ngọt nhỏ vị socola bày ra đĩa. Thanh Nhã đón lấy ly cacao bốc đầy khói trắng, tay nhỏ không ngừng xoay quanh chiếc cốc nhỏ tham lam nhận lấy hơi ấm nó toả ra.
“Điện thoại đây… sử dụng tự nhiên.”
Thanh Nhã đón lấy bằng hai tay nói “Cảm ơn anh”. Bấm một dãy số mà mình nhớ được, Thanh Nhã nói rất ngắn gọn và chi tiết, báo địa chỉ quán xong cậu đã trả lại điện thoại cho Việt Hoàng.
“Cảm ơn anh vì đã cho tôi mượn điện thoại… nhà tôi cách chỗ này không xa, người nhà tôi sẽ đến nhanh thôi.”
Một câu khách sáo cũng có ý muốn đề phòng, có nghĩa là có ý định xấu gì cũng làm không kịp đâu. Cậu nhóc nhìn thì ngây ngô nhưng thật ra lại có ý thức phòng vệ rất cao
“Cậu thử bánh xem… tôi không thích ăn ngọt nhưng lúc ăn thử cũng thấy món này rất ngon.”
Thanh Nhã thấy ánh mắt mong chờ của Việt Hoàng, cậu gật gật đầu, cũng xắn một góc bánh lên ăn thử.
“Ưm…rất ngon, không quá ngọt… vậy nên quán của anh đông khách như vậy. Anh không cần phải phụ họ sao… tôi thấy nhân viên của anh làm thở không ra hơi rồi kìa.”
Việt Hoàng lắc đầu, cũng không có chút biểu hiện nào muốn rời khỏi bàn Thanh Nhã đang ngồi.
“Tôi vào có khi càng làm họ rối hơn ấy chứ, thứ tôi biết pha chỉ có một món thôi… chính là ly ca cao cậu đang uống đó. Quán bình thường không đông đến vậy đâu, nói thật thì nhờ cậu ngồi đây mới hút khách giúp quán đó…”
Thanh Nhã tròn mắt một vẻ không thể tin được nhìn Việt Hoàng.
“Nếu cái này là một lời khen… thì tôi cảm ơn anh. Nói thế thì tôi hiểu rồi, bảo sao ly nước này có vị hơi lạ.”
“Thật sao… anh trai tôi còn khen tôi pha ra vị rất thú vị mà.”
Việt Hoàng suýt nữa thì ngồi nhỏm dậy muốn nếm lại vị ly nước.
”Thú vị… chứ không phải là ngon… em trai ạ.”
Một người giống y hệt Việt Hoàng tiến đến, ngồi ở góc nhìn của Thanh Nhã nếu để ý sẽ thấy anh bước xuống từ một chiếc bán tải nhỏ. Việt Hoàng nghiêng đầu nhìn người kia, một người trông chững chạc điềm tĩnh hơn Việt Hoàng nhiều, anh giơ tay chào Thanh Nhã.
“Xin chào, tôi là Việt Anh… tôi mới là chủ của quán này. Ly này… không phải là Việt Hoàng tự tay pha cho cậu chứ, có thấy đau bụng khó thở gì không?”
“Anh!!!” Việt Hoàng không chặn kịp miệng của anh trai mình.
Thanh Nhã xua tay mỉm cười với anh.
“Hiện tại tôi đang ổn lắm… thật ra uống thêm vài lần thấy vị của nó cũng rất thú vị.”
Việt Anh cũng không tin lắm, có lẽ anh không nên khen em trai mình vào lần đầu tiên nó pha nước cho anh uống.
“Lần sau em lại đến đi, anh sẽ tự tay pha chế đãi em, mấy món ăn vặt anh làm cũng rất ngon đó. Xem như đền bù lại cho em.”
Tuy hơi lười giao tiếp nhưng khả năng nói vài câu khách sáo Thanh Nhã vẫn làm được.
“Tất nhiên rồi… có thời gian tôi sẽ ghé qua… A! Anh trai tôi đến rồi.”
Thanh Nhã mừng thầm, anh trai đến rất đúng lúc, cậu vẫy tay về phía cửa. Bên cạnh cửa ra vào của chiếc xe thể thao màu trắng đã có một người đàn ông lịch lãm, trên người vẫn là đồ vest công sở được cắt may vừa vặn vô cũng chỉn chu. Thanh Phong cũng hướng ánh nhìn về phía này, anh chỉnh lại quần áo mới bước vào quán cà phê, hai người đứng cùng một chỗ thì không cần giới thiệu thì ai cũng nhận ra Thanh Phong phải là anh của Thanh Nhã. Đến mái tóc nâu hạt dẻ hơi sáng màu vô cùng chói mắt thì ra cũng là di truyền, chỉ khác chỗ tóc của Thanh Phong được vuốt lên gọn gàng, còn Thanh Nhã lại vô cùng thoải mái mà để nó xoăn tít bồng bềnh như rặn mây vào lúc chiều tà.
Thanh Phong chìa tay ra lần lượt bắt tay cặp anh em song sinh.
“Xin chào, tôi là Thanh Phong anh trai của Nhã, thằng bé không làm ảnh hưởng gì đến công việc của các cậu chứ.”
Thanh Nhã liền chu môi.
“Anh hai!!! Anh nói trước mặt em như vậy cũng được sao? Em đâu phải mới 3 tuổi.”
Việt Anh cười cười, lễ phép đáp lại.
“Vẫn ổn… anh nhìn xem, khách còn đông hơn bình thường.”
Thanh Phong dùng nụ cười giao tiếp lịch sự đáp lại Việt Anh rồi thuận thế xoa đầu em trai một cái, dịu dàng nói với cậu.
“Đi thanh toán rồi về thôi… chúng ta còn việc phải làm đó.”
Việt Hoàng thấy vậy liền từ chối.
”Không cần đâu, là tôi mời em ấy mà… vì tôi muốn làm bạn với Thanh Nhã.”
Mí mắt Thanh Phong giật giật, làm bạn thì tôi hiểu, nhưng không biết cái tôi hiểu có giống cái nghĩa cậu hiểu không.
“Nếu vậy thì cậu càng nên nhận, thằng nhóc nhà tôi đối với bạn bè không thích thiếu nợ, rất sòng phẳng.”
Nghe đến đây cũng đủ khó xử, Việt Anh kéo áo Việt Hoàng ra hiệu cho em trai bớt nói vài câu. Thanh Nhã đã cầm điện thoại của Thanh Phong đi lại quầy trả tiền. Nhìn hai anh em Thanh Phong rời đi, Việt Hoàng nằm nhoài lên bàn nước, thở dài thườn thượt.
“Thích cậu nhóc ấy à?”
Việt Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện, Việt Hoàng bỗng dưng trở nên vô cùng cau có.
“Bình thường anh đi nhập hàng cũng phải đi nửa ngày, bây giờ về sớm thì cũng thôi đi, sao ra phá đám em nữa… em suýt nữa đã nói đến chuyện xin số điện thoại rồi.”
Việt Anh cười lớn vào mặt em trai, anh lại không cho là vậy.
“Nếu em để ý kỹ một chút… lúc anh trai kia đến cậu nhóc thở ra một cái như vị cứu tinh giáng thế vậy. Theo kinh nghiệm của anh thì cấu ấy còn không chắc là muốn làm bạn với em.”
“Nhà cậu ấy ở gần đây… món bánh em chọn cũng là loại ngon nhất, trông cậu ấy ăn rất ngon miệng.”
“Nếu ngon nhất theo khẩu vị của em thì anh không chắc… có thể gia đình người ta vô cùng gia giáo, không thể bỏ phí đồ ăn.”
“Vậy nếu cậu ta không trở lại là do bánh anh làm không ngon.”
“Thôi do anh cũng được, sinh ra sớm hơn 3 phút thật khổ… lỗi lầm gì cũng phải chịu…haizzz. Nhưng em gặp cậu nhóc ở đâu vậy, dễ thương đó.”
”Nhặt ở trước cửa quán…”
“Hửm… vậy là anh mở mắt sai cách mỗi ngày rồi, ngày nào cũng đến cửa tiệm nhưng không nhặt được ai.”
Đến khi Việt Anh đi vào kiểm đồ trong kho lại lần nữa, Việt Hoàng vẫn còn nằm nửa người trên bàn nhìn xa xăm về hướng chiếc xe của Thanh Nhã đi mất.