[ABO] Xin Lỗi! Tôi Không Muốn Kết Hôn

Chương 5

Vừa yên vị trên ghế phó lái, Thanh Nhã đã thả lỏng cả cơ thể, cả người cậu mềm nhũn như mèo con nằm bên lò sưởi vào mùa đông vậy.

“Điện thoại của em ở trong ngăn tủ, tự lấy đi.”

Thanh Phong nhìn qua em trai mình, cậu nghiêng người kéo mở hộc tủ nhỏ lấy ra chiếc điện thoại màu sáng của mình, thấy có lẽ tâm trạng của cậu nhóc đã ổn định hơn lúc ở nhà Thanh Phong mới bắt đầu nói vài chuyện lan man.

“Thằng nhóc lúc nãy… có vẻ như có ý với em. Ừm, cậu ta là người mẫu mới kí hợp đồng với công ty của anh.”

Thanh Nhã tròn miệng wow một cái.

“Trái đất cũng tròn quá rồi đó… tính tình anh ta có vẻ không tệ đâu, ý em là trông bề ngoài thì rất lịch sự.”

Giọng nói trong trẻo của Thanh Nhã vang lên đều đều, có lẽ cậu cũng không có ý muốn phát triển mối quan hệ, nhưng Thanh Phong cũng không nhịn được mà dặn dò thêm.

“Alpha luôn vô cùng giỏi ngụy trang mình là người lịch sự đứng đắn. Em nên cẩn thận giữ khoảng cách với bọn họ, có thể em đã quen sống ở nước ngoài, nơi có một bộ luật chỉ cần làm vương mùi pheromone lên trên người Omega thôi thì Alpha cũng bị buộc tội quấy rối. Nhưng ở nước ta bao nhiêu đó cũng không cấu thành tội phạm được đâu.”

Tiếng cười khúc khích vang lên ngay bên cạnh ghế lái.

“Anh hai cũng là Alpha mà.”

Thanh Phong vươn tay sang gõ vào trán em mình một cái rõ kêu.

“Giống nhau sao? Ít ra anh sẽ không làm hại em… ba cũng vậy. Em nghe anh nói xong chuyện này đã rồi muốn làm sao cũng được.”

Thanh Nhã thấy không khí đã có phần nghiêm túc, cậu khẽ dịch người ngồi ngay ngắn lại, lưng cũng thẳng tắp, hai tay chống lên đùi ra vẻ trịnh trọng.

“Rồi, em nghe đây. Anh hai cứ nói đi.”

“Hừm… Đầu tiên là vì ba cảm thấy vô cùng lo lắng vì em liên tục di chuyển từ nước này sang nước khác để du lịch. Lần trước đi dự tiệc gặp lại bác gái là người bạn của ba nhỏ cũng là hàng xóm cũ nhà chúng ta, bác ấy nhắc lại chuyện hai người hứa hôn với nhau. Ba cảm thấy gia đình người kia cũng không tệ nên hai người mới bắt tay cho em với hắn gặp nhau trước. Lúc còn bé, tên nhóc đó thường hay qua lại chơi với em, thích đến mức giành chăm sóc em với anh, dạo gần đây cũng trực tiếp làm ăn cùng nhau nên qua lại cũng nhiều. Thật ra em có thể thử gặp mặt trước, những chuyện còn lại có thể bàn sau cũng được.”

Thanh Nhã xị mặt, đôi môi cũng mím lại thành một đường thẳng tắp, ánh mắt cậu cũng cụp xuống không thèm nhìn anh nữa.

“Em thật sự không nghe ra chỗ nào là lo lắng, ai lại vì lo lắng mà bắt con mình đi gả chồng chứ? Bây giờ đang thịnh hành tự do yêu đương và cần con không cần chồng. Mười đứa một lúc em còn nuôi được huống chi chỉ đẻ có một đứa.”

Thanh Phong lại gõ trán em trai lần nữa.

“Cái đầu óc này của em lại đang suy nghĩ vớ vẩn gì nữa rồi phải không?”

Thanh Nhã che kín cái trán vốn rất trắng giờ lại đỏ ửng một mảng, cú này Thanh Phong thật sự thẳng tay, Thanh Nhã đau đến ứa nước mắt nhưng vẫn không quên mếu máo làm nũng với anh.

“Aaaa anh hai hết thương em rồi…”

Thanh Nhã bĩu môi tự xoa trán mình.

“Lời đồn… anh có từng nghe qua không?”

Lời đồn xem như đã vượt ngoài tầm kiểm soát, đến mức một người quanh năm ở nước ngoài như Thanh Nhã cũng nghe được. Hoặc nên nói là người trong cuộc cũng không thèm khống chế nó.

“Có lẽ ai trong giới này cũng từng nghe qua lời đồn về cậu ta… nhưng theo đánh giá cá nhân anh trong lúc làm việc chung thì cậu ta là người khá tốt. Anh sẽ cho người điều tra kỹ lại về chuyện đó.”

Thanh Nhã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe như đang nghĩ gì đó, khoé môi cậu nhếch lên một nụ cười tinh quái. Nếu Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt tinh quái này của cậu thì anh đã biết ngay em trai mình lại đang nghĩ ra một kế hoạch nghịch ngợm gì nữa rồi.

“Thật ra em cũng thấy nếu bây giờ trong nhà có thêm bọn không răng sẽ đỡ quạnh quẽ hơn nhiều… nhà chúng ta quá ít người đúng không anh hai?”

Thanh Phong thấy thái độ em trai xoay chuyển xoành xoạch cũng không tin tưởng em trai mình thay đổi ý kiến nhanh như vậy, nhưng mạch não của Thanh Nhã anh cũng không theo kịp.

Xe vừa chạy đến cổng nhà, Thanh Phong tắt máy dừng lại chờ người làm trong nhà ra mở cửa.

“Cái ví này của anh hai nè, em trả anh hai nha…”

Vừa nói xong, Thanh Nhã liền mở cửa xe nhảy xuống, một chiếc taxi được đặt sẵn cũng vừa chạy tới, Thanh Phong không kịp đề phòng, anh chỉ nghe một câu tạm biệt hời hợt từ Thanh Nhã, anh vội mở cửa xe ra với chút hy vọng có thể đuổi kịp cậu nhóc nhưng cuối cùng chỉ nhìn được một làn khói xe. Thanh Phong rút điện thoại ra lướt chọn một dãy số.

“Anh chú ý vị trí quẹt thẻ của Thanh Nhã trong vòng 24 giờ, nếu có gì lạ thì báo lại cho tôi."

Bên kia cũng không ngạc nhiên là mấy, có vẻ như bọn họ đã làm những chuyện như này không dưới một lần. Phó chủ tịch chỉ muốn kiểm soát để đảm bảo an toàn cho tiểu thiếu gia, chứ không thực sự muốn khống chế tự do của em trai mình.

Thanh Phong siết chặt điện thoại trên tay mình, anh tự an ủi bản thân dù trong lòng anh cảm thấy có chút bồn chồn.

“Chắc nó không làm gì bậy bạ đâu… chỉ là đi chơi loanh quanh như những lần trước.”