Thanh Nhã chỉ giận dỗi một chút thôi nhưng máu nóng xông hết lên đầu nên chỉ muốn chạy ra ngoài làm dịu bớt, chạy thẳng một mạch mới phát hiện bản thân không mang theo điện thoại và cả ví tiền. Cậu dừng lại bên một góc đường ngay ngã ba, Thanh Nhã nhìn xung quanh để xác định mình không có đi lạc. Cứ cắm đầu chạy đến hai chân cũng mỏi nhừ, cậu ngồi sụp xuống một góc tường đối diện quán cà phê, kéo cái mũ từ chiếc áo hoodie trùm lên đầu, thời tiết vào đầu năm vẫn còn rất lạnh, cậu cũng không khoác thêm áo lúc chạy ra khỏi nhà.
“Sao mình lại ngốc quá vậy... Mang theo tiền thì đã có thể mua một cốc sữa nóng rồi…”
“Cậu gì ơi!?”
Cánh tay to lớn chạm nhẹ vào vai Thanh Nhã, ánh sáng trước mặt cũng bị che mất vì người kia rất cao lớn. Bản năng phòng vệ cơ bản của Omega được phô bày rõ ràng, nói đùa thôi, có lẽ thần kinh vận động của Thanh Nhã dùng tốt hơn người thường một chút, vì lúc nhỏ cậu thường đánh nhau còn có một khoảng thời gian học lớp võ thuật nên cũng sinh ra tính đề phòng người khác chạm vào mình, Thanh Nhã bật người dậy lùi ra sau vài bước để giữ khoảng cách an toàn.
“Anh là ai? Sao anh lại tiếp cận tôi? Hình như anh là Alpha?”
Thấy cậu nhóc có vẻ hơi bài xích với Alpha, anh cũng lui lại chừa một khoảng cách đủ xa cũng biểu thị mình không có ý xấu. Nhưng cũng không hẳn không có ý gì, lúc nhìn từ xa đã thấy cậu nhóc có ngũ quan rất dễ thương, bây giờ mặt đối mặt lại càng cảm thấy rất giống với kiểu hình mà anh thích.
“Tôi tên Việt Hoàng, nếu cậu ngửi thấy mùi thì tôi xin lỗi, tôi thường rất cẩn thận không để lộ ra mùi hương. Tôi ở quán cà phê bên kia, nhìn thấy cậu đứng đây một buổi rồi sợ cậu có việc gì..”
“À tôi là Thanh Nhã, anh không có mùi gì lạ đâu, chỉ là ngoại hình của anh nhìn vào rất dễ nhận ra… xin lỗi nếu tôi làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của anh. Vậy tôi cũng đi bây giờ đây…”
Thật ra Thanh Nhã khá là nhạy cảm với mùi hương, bản thân cậu là một Omega bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi ngoại lực mới bộc phát ra giới tính thứ hai, vì bị vây nhốt trong môi trường pheromone hỗn loạn quá lâu cuối cùng lại luyện ra khứu giác nhạy cảm, người ngoài cũng thường nghĩ cậu là người kỳ quặc vì lúc nào cũng giữ khoảng cách quá mức với người khác.
“Không có ảnh hưởng gì… tôi sợ cậu bị mệt rồi ngất xỉu hay gì đó. Nhưng nếu cậu đang ở đây đợi ai đó, có thể vào quán tôi ngồi, cậu ngồi đây lâu dễ cảm lạnh lắm.
Thanh Nhã gật đầu rồi lúng túng lắc đầu.
“Nhưng tạm thời tôi không có tiền…”
Trong khoảnh khắc đó, Việt Hoàng đã nghĩ xong kịch bản trẻ con nhà giàu cãi nhau với ba mẹ bỏ nhà ra đi, cho dù cách ăn mặc của Thanh Nhã rất đơn giản nhưng có thể nhìn ra đây đều là hàng hiệu. Anh cũng là người hoạt động trong ngành thời trang lâu năm nên mắt nhìn cũng không thể sai được.
“Đừng lo lắng… chỉ một ly nước tôi mời cậu được mà. Chắc cậu cũng đang lạnh lắm, mặt đỏ ửng hết cả lên rồi.”
Thanh Nhã vẫn còn do dự nhưng cậu cũng thực sự lạnh lắm rồi, bây giờ chạy bộ về nhà cũng mệt lắm.
”Vậy anh có thể cho tôi mượn điện thoại không? Tôi muốn gọi người đến đón, người nhà tôi sẽ trả tiền nước.”
Thấy có thể khuyên được Thanh Nhã đi vào quán, anh cũng không lằng nhằng nhiều lời thêm nữa.
“Vào trong trước cho ấm đã, điện thoại tôi cũng để trong quầy, tuyết vừa mới ngừng rơi người cậu vẫn có thể đông thành đá đó… lần đầu tiên tôi thấy một người ra đường đầu Xuân mà chỉ mặc có một cái áo hoodie như cậu đó.”
Thanh Nhã hơi ngượng ngùng, cậu cười nhẹ đi theo sau Việt Hoàng vào quán…
“Lúc nãy đi hơi vội… cái gì cũng quên.”
Quán cà phê này có diện tích khá thoải mái, với màu nâu và màu be làm chủ đạo khiến không gian trong quán ấm áp gần gũi hơn, quán cà phê đặt ở vị trí tốt như này xem ra cũng đầu tư không ít. Nơi đây cũng cách nhà Thanh Nhã mấy con phố, xung quanh đây cũng nổi danh là khu nhà giàu, người mở được tiệm làm ăn ở đây cũng không phải người bình thường. Thanh Nhã chỉ vừa mới về nước không lâu sau chuyến du lịch kia nên cũng chưa đi qua con phố này lần nào.