Sau khi trở về nhà, Chu Duyệt đập phá tất cả những gì có thể trong nhà, biến mọi thứ thành một mớ hỗn độn. Cả căn nhà trông như một bãi rác.
Cố Giác thậm chí không thèm nhìn anh ta lấy một cái, cứ thế bước đi thẳng!
Dù anh ta đã khóc lóc cầu xin, dù đã van nài hết lòng!
Dựa vào cái gì? Làm sao có thể đối xử với anh ta như vậy!
Người đàn ông vốn nên xuất hiện tại buổi diễn thuyết, cuối cùng lại để lại một chỗ trống không, khiến anh ta phải gồng mình chịu đựng để không bị cười nhạo!
Chu Duyệt tức điên lên, trút giận một hồi lâu, đến khi đứng giữa đống hỗn loạn mới bình tĩnh lại.
Không sao.
Cố Giác bị mắc chứng thiếu hụt cảm xúc, tính khí anh ấy vốn là như vậy. Anh ấy hận mình, điều đó là lẽ đương nhiên.
Anh ta phải làm chú hề để Cố Giác hả giận, đó là điều nên làm.
Dù hận anh ta đến đâu, chẳng phải cuối cùng vẫn đến dự lễ kỷ niệm trường hay sao?
Cố Giác vẫn muốn gặp anh ta.
Chu Duyệt hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại ra, vội vàng nhắn tin cho Đường Dữ Kha:
[y: Anh Dữ Kha, bữa tiệc với Tập đoàn Cố là khi nào?]
Thiết bị điện tử của Đường Dữ Kha vừa gặp sự cố chất lượng mang tính quốc gia, hiện đã phải bồi thường và thu hồi phần lớn sản phẩm. Bây giờ, họ cần tung ra mẫu điện thoại mới ngay lập tức để gỡ gạc, tránh bị mất toàn bộ thị trường. Công nghệ cốt lõi trong hệ sinh thái thiết bị của Tập đoàn Cố là điều mà Đường thị không thể thiếu để tiếp tục hợp tác.
[Đường: Sắp rồi, có chuyện gì?]
[y: Có thể cho em đi cùng không?]
[Đường: Sao? Cậu và Cố Giác không vui vẻ sao?]
Chu Duyệt suýt bóp nát màn hình điện thoại, cuối cùng nhịn xuống, nhắn một câu:
[y: Anh ấy nói anh ấy đã kết hôn.]
Chính vì đã kết hôn mà Cố Giác mới thay đổi tính nết như vậy.
Nếu Cố Giác chưa kết hôn, họ đã sớm quay lại với nhau.
[Đường: Kết hôn? Đúng là một lý do nực cười.]
Đường Dữ Kha cười khẩy, ánh mắt tối lại khi nghĩ đến đối tượng kết hôn của Cố Giác. Anh ta liếʍ môi, đặt điện thoại xuống, nhìn về phía người quản lý đang đứng trước mặt với vẻ sốt sắng.
Người quản lý vội cúi người hỏi:
"Nhị thiếu gia, hôm nay vẫn là kiểu thanh tú phải không ạ? Hôm nay có vài người mới, đảm bảo vừa dịu dàng vừa chu đáo."
Đường Dữ Kha lướt nhìn hàng người đang đứng thẳng hàng, nhưng lại nói:
"Hôm nay tôi muốn người xinh đẹp."
...
Hôm sau, khi Sở Nùng thức dậy, vừa kéo chăn ra, cậu phát hiện vết đỏ đã biến mất từ lâu trên chân lại quay trở về. Cậu bất lực xoa xoa vết đỏ, rồi làm như không thấy, rửa mặt và chuẩn bị ngày mới.
Lan trong hành lang hôm nay nở rộ hơn hẳn hôm qua, những chiếc lá úa vàng giờ đây đã biến mất, thay vào đó là sắc xanh tươi đầy sức sống. Sở Nùng vui vẻ tưới nước cho hoa. Khi quay lại, cậu giật mình thấy người đàn ông đã đứng sau lưng từ bao giờ, bóng anh phủ xuống người cậu.
Sở Nùng liếc nhìn anh, cảm xúc phức tạp. Cố Giác đưa áo vest cho cậu, cậu nhận lấy rồi cùng anh đi xuống lầu.
Bữa sáng hôm nay là bánh bao hấp nhân thịt heo và ngô. Sở Nùng còn chưa kịp mở xửng bánh, người đàn ông đối diện đã chia bữa sáng của mình làm hai phần hoàn hảo, đẩy vào chính giữa bàn.
Một đường cắt hoàn hảo chia bữa sáng thành hai nửa không sai lệch chút nào. Sở Nùng nhìn mà không nói nên lời.
Người đàn ông dường như đã xem việc chia sẻ bữa sáng là thói quen hàng ngày?
Sở Nùng bất giác nghĩ đến cảm giác bàn tay lớn ấm áp và khô ráo từng nắm lấy tay mình, khiến tâm trí cậu càng thêm rối bời, không thể gỡ rối. Cậu cũng chia phần bánh bao của mình ra làm hai, đẩy một nửa về phía anh.
Người đàn ông không hề do dự hay ngạc nhiên, nhận lấy và bắt đầu ăn một cách tao nhã, tư thế thẳng thớm và đầy phong thái.
Sở Nùng trong lòng trăm mối tạp niệm, bữa sáng ăn cũng không biết có ngon hay không. Khi Cố Giác ăn xong, bánh bao của cậu vẫn còn nguyên. Sau khi anh đứng dậy, cậu theo thói quen tiễn anh ra cửa.
"Tiên sinh... Anh về sớm nhé." Sở Nùng vẫy tay.
"Ừ." Cố Giác nhìn cậu, khẽ gật đầu.