Sau một màn pháo hoa rực rỡ kết thúc, Sở Nùng nhìn vào ánh sáng lấp lánh dần tan biến, chỉ còn lại chút tàn lửa le lói trong không trung. Trong lòng cậu bỗng cảm thấy trống vắng vô cớ. Theo bản năng, cậu quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa định rút tay về thì anh đã siết chặt hơn, khiến cậu không thể rút ra. Cậu khẽ gọi: "Tiên... tiên sinh."
"Chơi đủ chưa?" Cố Giác liếc cậu một cái, buông tay ra: "Chúng ta về thôi."
Trong lòng Sở Nùng dâng lên chút áy náy, không dám nhìn anh, cúi đầu đáp: "Vâng."
Ánh mắt Cố Giác vẫn dừng lại trên người cậu. Chiếc mặt nạ đào hoa yêu trên đầu cậu vẽ nên nét quyến rũ, sống mũi và chóp mũi tạo thành một đường cong mềm mại. Hàng lông mi dài rủ xuống, trông như một yêu tinh nhỏ đang thành tâm hối cải sau khi gây rối.
Làm sai chuyện, lại còn tỏ ra ấm ức.
Trên đường về, Cố Giác và Sở Nùng không nói thêm lời nào. Hai người ngồi hai đầu ghế sau xe, nhìn ánh sáng bên ngoài trôi ngược, như thể thời gian cũng trượt theo gió vào bóng đêm. Ban đầu, Sở Nùng cảm thấy chột dạ, định nói vài câu để phá tan bầu không khí ngượng ngùng. Nhưng mọi thứ như càng thêm phức tạp, đặc biệt là việc nắm tay khó định nghĩa kia khiến tâm trạng cậu thêm rối bời. Cuối cùng, cậu chỉ ngậm miệng lại, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Về đến nhà, cậu mới nhớ đến Cố Minh, liền cuống quýt gửi tin nhắn WeChat cho cậu ta:
[Xin lỗi, tôi gặp tiên sinh rồi, chúng tôi về trang viên trước.]
Một lúc lâu sau, đối phương mới trả lời:
[Cố Minh: Được rồi, anh dâu.]
Sở Nùng thoát khỏi giao diện trò chuyện, quay lại màn hình chính của WeChat, định trở về phòng. Nhưng khi vô tình quay người lại, cậu phát hiện ánh mắt người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Tầm mắt anh vượt qua vai cậu, dễ dàng nhìn thấy những gì trên màn hình. Ngay cả khi ánh mắt họ giao nhau, anh không hề tỏ ra lúng túng vì hành động xem trộm, ngược lại còn rất tự nhiên và nghiêm túc.
Sở Nùng rụt tay lại, theo bản năng che màn hình điện thoại. Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu chẳng có gì bí mật, nên liền buông lỏng, đối diện với ánh mắt của anh. Cậu định hỏi anh muốn làm gì, nhưng lại thấy người đàn ông cũng cúi đầu mở điện thoại. Trên màn hình với rất ít ứng dụng, anh nhấn vào biểu tượng màu xanh lục kia.
Biểu tượng màu xanh nhấn vào lại là màu trắng, bên trong không có một dấu chấm đỏ nào.
Sở Nùng bất giác nói:
"Tiên sinh... chúng ta thêm WeChat nhé?"
"..." Cố Giác không nói gì, nhưng anh đưa thẳng điện thoại vào tay Sở Nùng.
"???" Sở Nùng cảm thấy như Cố Giác đang chờ mình làm điều này. Dù vừa nghi ngờ vừa khó hiểu, nhưng cậu vẫn quét mã WeChat của anh và thêm làm bạn.
"Tiên sinh, đã thêm xong rồi." Sở Nùng trả lại điện thoại cho Cố Giác, rồi nói:
"Em lên lầu trước nhé."
"Ừ." Cố Giác cúi đầu nhìn điện thoại, khẽ gật đầu.
Sở Nùng như được đại xá, nửa chạy nửa đi lên phòng.
Cố Giác với những ngón tay thon dài mở giao diện trò chuyện với người bạn mới, đầu ngón tay vuốt nhẹ viền màn hình một lúc lâu.
Khi màn đêm chìm sâu, vạn vật đều say ngủ, một chiếc xúc tu lặng lẽ trườn vào phòng của vợ anh.
Nó nhẹ nhàng quấn lấy cổ chân của Sở Nùng, như trách móc:
"Hôm nay vợ chạy lung tung."
"Vợ không cần anh nữa."
"Để anh đợi lâu như vậy, mà cũng không quay lại."
Anh rất tức giận.
[Độ thỏa mãn -10]
Một chiếc xúc tu khác hiện ra, chọc chọc vào chiếc mặt nạ đào hoa yêu đặt trên tủ đầu giường.
"Nhưng vợ đeo mặt nạ thì rất đẹp."
[Độ thỏa mãn +1000]
Hôm nay lại thêm được WeChat của vợ.
Anh lại rất vui.
[Độ thỏa mãn +500]