Cô Dâu Của Quái Vật

Chương 12.3

Sau khi tiễn Cố Giác, Sở Nùng đang định quay lại chỗ ngồi thì thấy quản gia đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy vui mừng.

"Chuyện gì vậy?" Sở Nùng hỏi.

"Tiên sinh đã thay đổi rất nhiều."

"Trước đây tiên sinh nhìn ai cũng cau có, nửa đêm mới tan làm về nhà, bảy giờ sáng lại đi làm, sống như thể chỉ có công việc là cả đời."

"Bây giờ thì…"

"??" Sở Nùng không hiểu vì sao, chỉ qua vài câu nói của quản gia mà mặt cậu đỏ bừng, tâm trạng càng thêm rối bời. Không đợi quản gia nói hết, cậu vội vã chạy đi như muốn trốn thoát.

Cả ngày hôm nay, Sở Nùng cứ mơ mơ màng màng, tâm trạng không tốt khiến cậu chẳng có hứng làm gì. Đến chiều, cậu ngồi thẫn thờ bên bàn ăn, xem phim hay đọc sách cũng không tập trung. Mãi đến khi dì giúp việc bắt đầu dọn món ăn lên, cậu mới sực nhận ra đã tối, và đến giờ ăn tối.

Cố Giác có về ăn tối không nhỉ?

Sở Nùng nghĩ thầm.

Tin nhắn từ người mới kết bạn hôm qua bật ra trên màn hình.

[Cố Giác: Cuộc hẹn với Đường thị dời lên, tối nay không về ăn cơm.]

[Sở Nùng: Được.]

Sở Nùng nhìn tin nhắn báo không về ăn cơm rất lâu, rồi mới đặt điện thoại xuống, đối diện với mâm cơm trên bàn.

Dì giúp việc nấu ăn rất ngon, nguyên liệu cũng là loại tốt nhất, tươi nhất. Nhưng dù vậy, Sở Nùng ăn mà chẳng cảm nhận được hương vị.

Ăn xong, cậu xem tivi thêm một lúc, đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, cậu mới miễn cưỡng quay về phòng ngủ. Mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể cậu.

Vừa ngáp vừa đi về phòng, cậu rửa mặt thay đồ ngủ. Khi đến gần giường, nhìn thấy chiếc mặt nạ yêu tinh hoa đào trên bàn đầu giường, cậu bất chợt đứng khựng lại. Cậu nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đuôi mắt đào trên chiếc mặt nạ.

Bên ngoài phòng bỗng vang lên một âm thanh khe khẽ. Sở Nùng biết đó là tiếng cửa chính được mở, cậu nghĩ Cố Giác đã về, liền mang dép và định mở cửa phòng ra.

Nhưng khi tay chạm vào nắm cửa, một âm thanh cơ học vang lên trong đầu cậu:

[Ký chủ, đừng ra ngoài, nhân vật chính thụ cũng đang ở bên ngoài.]

Tay của Sở Nùng rụt lại ngay, cậu lưỡng lự, không biết có nên bước ra hay không.

[Cố Giác đã uống say.]

[Chu Duyệt có biết phòng của Cố Giác ở đâu không?]

[Ký chủ quên rồi sao, khu biệt thự này vốn được xây dựng cho Chu Duyệt.]

[…] Sở Nùng rụt tay lại, xoay người quay về giường.

[Cậu cần để nhân vật chính công và thụ có không gian riêng. Nếu cậu ra ngoài lúc này sẽ làm gián đoạn sự phát triển tình cảm.]

[Hiểu rồi.] Sở Nùng chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.

Cửa chính biệt thự mở toang. Quản gia vất vả dìu người đàn ông nặng trịch vào nhà, không quên quay đầu nói với người đàn ông phía sau:

"Chu tiên sinh, tiên sinh đã về đến nhà, mời ngài quay về đi. Tiên sinh có tôi chăm sóc rồi."

"Nhưng tôi muốn chăm sóc A Giác… Anh ấy uống say rồi, tính tình rất khó chịu." Chu Duyệt liếc quản gia một cái, trong lòng tất nhiên hiểu rõ sự thù địch của quản gia đối với mình, nhưng anh ta nhịn cơn giận trong lòng, dịu dàng nói: "Tôi không ở đây… ông sẽ không kiềm được anh ấy đâu."

Cố Giác bỗng ngẩng đầu, nhìn lên lầu, vùng vẫy, cả người giãy dụa không yên, sức mạnh lớn đến mức quản gia không kiềm chế nổi.

Chu Duyệt nhân cơ hội tiến vào nhà, lên tiếng:

"A Giác… Đừng cử động nữa, anh uống say rồi."

Dường như Cố Giác thực sự được an ủi, anh yên lặng trở lại.

Quản gia liếc nhìn Chu Duyệt, bất lực thở dài, lặng lẽ dìu Cố Giác về phòng.

Chu Duyệt chưa từng vào biệt thự này, bước từng bước theo quản gia, không dám chạm vào Cố Giác, nhưng ánh mắt thì tò mò nhìn ngó khắp biệt thự rộng lớn với trần nhà cao vυ't. Khi quản gia không nhìn thấy, ánh mắt anh ta đầy sự tham lam, phấn khích đến mức ngón chân cũng run rẩy.

Một căn nhà lớn như thế này, cả khu biệt thự rộng lớn như vậy.

Tương lai, anh ta sẽ là chủ nhân nơi đây.