Cô Dâu Của Quái Vật

Quyển 1: Người Vợ Pháo Hôi Của Bá Tổng - Chương 6.4

#Gỡ Hot Search, Mập mờ không rõ#

#Giàu không ai sánh nổi#

#GJ thật sự đã gỡ hot search#

[Tôi thề, tôi thề, gỡ hot search rồi? Không phải thật sự có chuyện gì đó chứ?]

[Nói thừa, chắc chắn là có gì đó rồi, nhưng thái độ gỡ hot search mập mờ không rõ, tại sao phải gỡ vậy?]

[Ba tiếng đồng hồ đã gỡ hết hot search, thật sự quá giàu… Quả nhiên là quyền lực tư bản.]

[Chắc là để giữ thể diện, dù gì cũng là hôn nhân thương mại, nhưng ít nhất cũng phải che giấu chút chuyện về “bạch nguyệt quang” đi.]

[GJ mà cũng đi gỡ hot search, tôi còn tưởng bộ phận PR của họ chỉ ăn không ngồi rồi.]

[Nói thừa, chắc chắn là chạm đến “bạch nguyệt quang” rồi, mới khiến người ta ra tay! CP mà tôi ship thật sự quá ngọt!]

[Theo quy định pháp luật, từ khóa này không được hiển thị.]



Cố Giác hiếm khi kiểm tra điện thoại trong văn phòng, thậm chí app Weibo của anh vừa mới được tải về. Nhìn thấy các hot search lần lượt bị gỡ, anh định đặt điện thoại xuống, thì bất ngờ có một tin nhắn từ Chu Duyệt gửi đến.

[Y: Xin lỗi, A Giác, em không biết ai đã chụp khi em vào công ty của anh.]

Lúc này anh mới nhớ mình chưa chặn Chu Duyệt. Cố Giác mở avatar của Chu Duyệt lên, lập tức xóa bạn.

Nhìn màn hình điện thoại, anh đột nhiên nhớ đến dáng vẻ uể oải của Sở Nùng sáng nay.

Hơi có chút phiền muộn.

Sáng nay có người nói, tâm trạng không tốt.

Còn các từ khóa kia thì nói, anh rất yêu Chu Duyệt, hoàn toàn không để mắt đến Sở Nùng.

Hôm nay Cố Giác tan làm sớm, về biệt thự đúng giờ ăn tối, điều này rất bất thường. Anh không rõ lý do, nhưng chỉ đơn giản muốn về nhà.

Thế nhưng, vừa mở cửa, anh lại thấy trên bàn ăn vốn chỉ nên có một người, giờ đang có hai người.

Một là vợ mới cưới của anh, một là em họ anh. Trên bàn bày đầy món ăn, trong phòng ấm áp dễ chịu.

“Cậu thử cái này xem, dì làm rất ngon.” Sở Nùng gắp một miếng sườn đưa cho Cố Minh, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Cảm ơn anh dâu.” Cố Minh vội vàng nhận lấy, ôm chặt bát cơm, tai đỏ bừng. Anh liếc nhìn Sở Nùng vài lần, rồi lập tức cúi đầu ăn cơm.

Ánh mắt Cố Giác hạ xuống, thấy dưới bàn có hai đôi dép giống hệt nhau, chỉ khác về màu sắc và kích cỡ. Anh thu lại ánh mắt, mở tủ giày lấy một đôi dép, buông tay để dép rơi xuống sàn, tạo ra tiếng vang khi đế cứng va chạm với nền nhà. Anh tiếp tục lặng lẽ đổi giày.

“Tiên sinh? Anh về rồi!” Sở Nùng nghe tiếng, chạy ra cửa, đối diện với Cố Giác.

Cố Minh cầm đũa, nhìn vị trí trống trên bàn nhíu mày. Tay cầm đũa quay lại, nhìn Sở Nùng đón Cố Giác, anh ta không muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng mở lời: “Anh, về rồi à?”

“Ừ.” Cố Giác đáp, cởϊ áσ khoác đưa cho Sở Nùng. Nhưng Sở Nùng không để ý, xoay người quay lại bàn ăn: “Hôm nay sao về sớm vậy?”

Cố Minh gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Sở Nùng.

Người giúp việc tiến lên nhận áo khoác, treo lên giá. Sắc mặt Cố Giác trầm xuống, nhưng vẻ mặt anh lúc nào cũng nghiêm nghị nên chẳng ai để ý.

Cố Minh giãn mày, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ.

“Tiên sinh, anh ăn tối chưa?” Sở Nùng hỏi.

“...” Cố Giác không nhìn cậu, cũng không trả lời, chỉ bước thẳng lên lầu, không dừng lại chút nào.

“Xin lỗi, anh dâu, anh tôi là vậy đấy. Anh ấy chỉ dịu dàng với một số người nhất định thôi, từ nhỏ đến lớn tôi đã quen rồi.”

“Ừ.” Sở Nùng đồng tình, gật đầu tiếp tục cúi xuống ăn cơm.

Hai người ăn xong, lại chơi game một lúc. Cố Minh biết chơi rất nhiều trò, Sở Nùng chỉ cần được anh ta dẫn dắt là chiến thắng dễ dàng, chẳng phải lo gì.

Mãi đến trước khi đi ngủ, Sở Nùng mới lưu luyến dừng trò chơi.

Cậu định về phòng, Cố Minh cũng đi theo. Hai người ở chung một tầng, còn Cố Giác vì muốn tránh mặt Sở Nùng nên chuyển lên tầng trên ngủ.

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, vai kề vai. Phòng của Cố Minh ở phía trước, trước khi vào anh ta chào Sở Nùng một tiếng “Chúc ngủ ngon.” Sở Nùng cũng đáp lại.

Cậu không nhận ra, ở lối đi, một người đàn ông cao lớn đang đứng trong bóng tối. Một nửa khuôn mặt ẩn vào bóng mờ, nửa còn lại lạnh lùng băng giá.

Cố Minh về phòng, tắm rửa xong rồi ngồi trước máy tính làm bài tập.