Trong điện thoại vẫn liên tục nhận tin nhắn, chủ yếu là mấy người nhàm chán bàn luận chuyện giữa Cố Giác và Chu Duyệt.
Cố Minh trả lời một câu:
[Căn bản chẳng có gì drama, đừng đoán mò nhàm chán nữa.]
Nói xong, anh ta tắt điện thoại.
Cái gọi là “drama,” nhất định phải có một nhân vật phụ xuất hiện để làm nổi bật sự phi lý của tình huống.
Ban đầu, anh còn lo Sở Nùng sẽ buồn, nhưng bây giờ anh ta rất chắc chắn, Sở Nung không yêu Cố Giác.
Cậu ấy sống rất thực tế, ăn uống, sinh hoạt, dù kết hôn với Cố Giác hay Triệu Giác cũng chẳng bận tâm.
Cậu chưa từng bước chân vào “ván cờ” này, nên đương nhiên không tồn tại cái gọi là câu chuyện drama. Cuộc hôn nhân này, với cả cậu lẫn Cố Giác, chỉ là một màn kịch xã giao mà thôi.
Cố Giác không yêu cậu, cậu cũng không yêu Cố Giác. Vậy khi cuộc hôn nhân này kết thúc, hai người tự nhiên không còn liên quan.
Vậy thì tại sao cậu không thể làm điều mình muốn?
Sở Nùng sau khi rửa mặt xong thì nằm trên giường, vì quá phấn khích mà không thể ngủ được. Buổi tối chơi quá vui, dopamine tiết ra quá nhiều, cậu chỉ còn cách chạy xuống bếp nhờ dì hâm sữa nóng.
Nhưng vừa xuống tầng, cậu liền thấy Cố Giác đang ngồi ở bàn ăn. Ánh mắt của anh nhìn cậu, không nói một lời nhưng dường như mang theo sự lạnh lẽo.
“Chào tiên sinh.” Sở Nùng lễ phép chào, nhanh chóng bước về phía bếp, định lẻn vào.
Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên sau lưng:
“Hắn đến, tại sao không báo cho tôi?”
“?” Sở Nùng bối rối quay đầu lại, đối diện với người đàn ông ở bàn ăn. Đôi mắt sâu thẳm của anh như một vực nước lạnh lẽo, cảm xúc tràn đầy sự băng giá. Sở Nùng có chút sợ hãi, giải thích:
“Thưa ngài, em không có cách liên lạc với ngài, hơn nữa ngài nói có việc gì cứ hỏi quản gia.”
“……” Người đàn ông không nói gì.
Sở Nùng tiếp lời:
“Quản gia nói, ngài không quá để tâm đến chuyện này… Trước đây cậu ấy cũng từng ở nhờ trong biệt thự này.”
“Hắn đến, cậu liền vui vẻ như vậy?” Người đàn ông hỏi tiếp.
“Hả?” Sở Nùng lắc đầu:
“Không phải, ngày nào em cũng rất vui mà.”
Đối với Sở Nùng, sự xuất hiện của Cố Minh không có ý nghĩa đặc biệt, nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến "quái vật" trong phòng mình, cảm thấy nếu Cố Minh ở đây, ít nhất sẽ có người trò chuyện cùng, tốt hơn nhiều so với việc chỉ có một mình trên một tầng lầu.
“Nói dối.” Cố Giác ném lại hai từ, đứng dậy rời khỏi bàn ăn, sắc mặt càng khó coi hơn.
“Thật kỳ lạ.” Sở Nùng nhỏ giọng lẩm bẩm, chạy vào bếp. Cậu thò đầu qua cửa nói:
“Dì ơi, giúp con hâm một cốc sữa nóng nhé.”
Sữa nóng có tác dụng giúp ngủ rất tốt. Uống xong một cốc, chưa đầy nửa tiếng sau, Sở Nùng đã ngủ say.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thứ gì đó lặng lẽ len lỏi vào, không như trước đây khi còn dè dặt và tham lam mò mẫm dưới giường.
Lần này, nó vòng qua một bên, tiếp cận trước mặt Sở Nùng. Nhìn cậu đang nhắm mắt ngủ say, nó chậm rãi, nhưng lại như đầy sự bực bội.
Vợ ơi, vợ ơi, có người nói anh không yêu em.
Không thể nào!
Họ biết gì chứ.
Làm sao anh có thể không yêu em được.
Những xúc tu nguy hiểm len lỏi trong bóng tối, lan ra khắp nơi. Nhiều xúc tu khác sinh sôi, tìm đến các thiết bị thông minh của những người từng phát ngôn "vô duyên," dùng sóng điện từ phá hủy toàn bộ chúng.
Xúc tu cuối cùng cũng yên lặng một lúc, nhưng ngay sau đó lại trở nên kích động, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Anh nhớ! Anh nhớ rất rõ!
Vợ gắp đồ ăn cho người khác, nhưng chưa bao giờ gắp cho anh.
Vợ còn để người khác đi dép lông.
Vợ để người khác ở cùng tầng với mình.
Vợ đi cùng người ta về phòng.
Vợ không thích anh.
Vợ không yêu anh.
Vợ ghét anh.
Những xúc tu quấn lấy nhau dưới gầm giường, như vặn thành một mớ hỗn loạn.
[Độ hài lòng -4]
[Độ hài lòng -5]
[Độ hài lòng -6]
Một xúc tu khác len lỏi vào phòng ngủ của thiếu niên không xa, móc đôi dép lông dưới giường lên và kéo chúng vào phòng tầng trên.
[Độ hài lòng +2]
Nó muốn vợ hôn hôn dỗ dành.
Nó muốn vợ ôm ôm an ủi.
Xúc tu len qua giường, chạm vào Sở Nùng đang ngủ say.
[Độ hài lòng +200]